Vì sao lại như vậy?
Một con rể tới nhà vô dụng, tại sao lần nào cũng sẽ thua bởi cậu ta?
Đinh Trung không phục.
Ông ta ngồi trên ghế hít thở, không nghĩ ra tại sao mỗi lần đều bại bởi một phế vật như vậy.
Đinh Phong Thành ngược lại là không sao cả, dù sao không phải thua lần đầu tiên, cũng đã sớm quen.
Khác biệt nhất chính là Đinh Hoàng Liễu, cô ta nhìn Đinh Phong Thành lại nhìn Đinh Trung, do dự mãi, nói ra: “Ông nội, Giang Nghĩa thật sự là quá ghê tởm, cháu cảm thấy phải nghĩ biện pháp xử lý cậu ta!”
Đinh Phong Thành ha ha cười ngây ngô: “Đừng làm bậy, cũng không phải chưa nghỉ tới. Chị cũng không suy nghĩ lại, trước trước sau sau chúng ta đã nghĩ ra biết bao nhiêu cách, có cách nào hữu dụng không?”
“Kết quả là không có giết chết Giang Nghĩa, ngược lại làm chúng ta nửa chết nửa sống.”
“Tôi xem như nhìn thấu, Giang Nghĩa chính là khắc tinh! Cho nên, tỉnh lại đi, đừng ở không đi gây sự, còn sống không tốt đẹp sao? Sao phải tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Lời này nói ra hiện rõ sợ hãi, nhưng đúng là có lý.
Đinh Hoàng Liễu cắn răng nói ra: “Dựa vào mấy người chúng ta xem ra là thật không có cách nào đối phó Giang Nghĩa không bằng tìm giúp đỡ.”
“Giúp đỡ? Ai? Chồng chị anh rể em —— Đường Văn Chương, có vẻ như cũng không được mà?”
“Không phải, là một người khác, một người tuyệt đối có thể giải quyết Giang Nghĩa!”
Đinh Trung và Đinh Phong Thành đồng thời thấy hứng thú, trên thế giới này còn có người trâu bò như vậy sao?
Là ai?
Đinh Hoàng Liễu thận trọng nói hai chữ: “Anh cả!”
Soạt.
Vẻ mặt Đinh Trung, Đinh Phong Thành đồng thời trề xuống, tựa hồ chỉ là nghe được hai chữ này liền bị dọa đến gần chết.
Xác thực, người này rất mạnh, đi tìm cậu ta, trăm phần trăm có thể giải quyết Giang Nghĩa.
Nhưng người này cũng rất đáng sợ.
Đi tìm cậu ta, vô cùng có khả năng ngay cả mình đều bị giải quyết.
“Không được.” Đinh Trung trực tiếp bác bỏ.
“Ông nội, không còn cách nữa, chỉ có thể đi tìm anh cả.” Đinh Hoàng Liễu kiên trì.
“Ngậm miệng! cháu nếu còn dám nói nhiều thêm một câu, liền cút ra ngoài cho ta!”
Lời nói này đã đủ tàn nhẫn, Đinh Hoàng Liễu quả nhiên không dám nói nữa, nhưng là trong lòng vẫn tính toán chuyện mời ra ‘anh cả’.