Vừa dứt lời, một dòng nhiệt ấm áp từ Ngọc Giản chảy ra, nhập vào trong tứ chi bách hải, cuối cùng là về lại trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Trong tích tắc, toàn bộ tu hành cảm ngộ cảnh giới Phong Thánh của Bách Hoa Tiên Tử Tạ Đạo Linh, đều được Cố Thanh Sơn nắm vững.
Lúc này đây, sau khi có được tất cả kinh nghiệm chiến đấu của A Tu La vương, Cố Thanh Sơn lại lĩnh ngộ được cảm ngộ tu hành cảnh giới Phong Thánh trung kỳ của Tạ Đạo Linh.
Hắn vốn là một thiên tài tu hành kiếm thuật và chiến đấu, nhận được sự giúp đỡ của hai thứ này, rõ ràng là hổ mọc thêm cánh.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn tập trung tinh thần, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, cả người bước vào trạng thái đột phá.
Trải qua trận chiến ở thế giới Huyền Không, sau khi giết được Vương Hồng Đao – người hơn hắn ba, bốn cảnh giới, thì đến ngay cả bản thân Cố Thanh Sơn cũng đều cảm thấy không thể tin được.
Nhưng cảm giác không thể tin được này vốn không duy trì được bao lâu.
Sự xuất hiện của Hồ Ly Trắng.
Cuộc đối đầu với La Sát.
Tiểu Điệp.
Thủ hộ giả Tháp Cao.
Barry và Mèo Con.
Cố Thanh Sơn bây giờ đã dần quen với mọi điều biến hóa bất ngờ rồi.
Tầm mắt của hắn đã vượt xa lúc ban đầu, cách nhìn và nhận thức về cảnh giới cũng đã thoát khỏi quy tắc của thế giới Tu Hành.
Linh lực trong cơ thể không ngừng xảy ra biến hóa, linh giác càng trở nên rõ ràng tỉ mỉ, phạm vi của thức hải cũng trở nên rộng hơn.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Cảnh giới Phong Thánh trung kỳ, nước chảy vào kênh.
Hắn hơi cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể rồi nhảy lên khỏi chiếc bồ đoàn.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Hắn hỏi.
“Sáu canh giờ, bây giờ đã là ban đêm.” Sơn Nữ trả lời.
Nàng ta nhìn xung quanh, không hiểu nói: “Công tử, nơi trước kia người ở rất nhỏ kia mà, tại sao bây giờ nơi này lại rộng lớn như thế?”
Cố Thanh Sơn mỉm cười, nói: “Sư tôn của ta ưa sĩ diện, lúc nào cũng muốn rộng lớn uy nghiêm một chút.”
Hắn đè suy nghĩ muốn tiếp tục đột phá xuống, đi lại một vòng trong điện Lan Thảo.
Bóng ma tâm lí trong lòng đang dần dần lớn hơn, Cố Thanh Sơn không kìm được có chút căng thẳng.
“Không được, cứ cảm thấy tâm thần không yên, chẳng lẽ có chuyện gì đó xảy ra?” Cố Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm.
Cảm giác này, giống như là có người ở sau lưng tay cầm hung khí, đi theo như hình với bóng vậy.
“Sơn Nữ, cô có cảm giác gì không?” Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi.
Sơn nữ là linh khí của núi thần, nói không chừng có thể cảm nhận rõ ràng hơn hắn.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bay ra, hóa thành một thanh y nữ tử lạnh lùng.
Nàng ta lặng lặng nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Ta cảm thấy công tử đã trở nên mạnh hơn.”
“Không phải cái này, trong lòng cô có cảm giác gì khác không, giống như là một loại dự cảm nào đó.”
Sơn Nữ suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
Sơn Nữ nhanh trí sử dụng Chúng Sinh Đồng Điệu, từ kiếm linh biến thành một nữ tu hành giả chân chính.
“Ừm… ta cảm thấy tất cả đều yên ổn, hình như không có vấn đề gì.” Sơn Nữ ngẫm nghĩ nói.
“Chẳng lẽ linh giác của ta là sai sao?”
Cố Thanh Sơn ôm trán tự hỏi.
Sơn Nữ tò mò: “Công tử, người đã nảy sinh linh giác sao?”
“À, đúng thế, một dự cảm mơ hồ mà thôi, không nhất định là thật.” Cố Thanh Sơn nói.
Nói là nói như vậy, nhưng mà cái gọi là linh giác này, là trực giác rất quen thuộc của Cố Thanh Sơn, mà nó cũng thường xuyên linh nghiệm.
Linh giác và lá bài vận mệnh không giống nhau.
Linh giác sẽ cảm nhận được một số hình ảnh chân thật sắp xảy ra, ví dụ như các tu sĩ có thể nhìn thấy được những hình ảnh chân thật, để có thể bắt tay vào việc chuẩn bị biện pháp đối phó.
Nhưng mà Cố Thanh Sơn chỉ là bất an, không nhìn thấy được bất kỳ tương lại gì.
Cố Thanh Sơn bất lực lắc đầu.
Bỏ đi, tạm thời không nghĩ nữa.
Dưới tình huống trong lòng không yên, không thích hợp lập tức tiến hành bước tu hành tiếp theo.
Cố Thanh Sơn dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Men theo con đường của khoang thuyền, hắn một mạch đi đến trên boong tàu.
Cả một còn thuyền không có bất kỳ hành khách nào khác.
Đây dường như là vì muốn đón hắn nên Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao đặc biệt phái một con thuyền đến đây.
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn bốn phía.
Gió trong dòng chảy hỗn loạn như thủy triều chảy xiết.
Quần áo trên người Cố Thanh Sơn bị thổi loạn cả lên.
Tốc độ của con thuyền này rất nhanh, trong hư không có rất nhiều cảnh tưởng kỳ lạ lướt qua, Cố Thanh Sơn vốn không kịp nhìn rõ đó là thứ gì.
Một con quái vật khổng lồ toàn thân toát ra hơi thở hung ác đột nhiên xuất hiện.
Nhìn nó trông có vẻ như là một con rắn, nhưng lại giống như một con cá biển có thân hình quá dài.
Con quái vật này mở to miệng, nhằm về phía con thuyền gầm gừ.
Miệng của nó có thể cùng lúc nuốt được 10 con thuyền lớn như thế này.
Nhưng mà con thuyền lại không có chút phản ứng nào.
“Có ai không?” Cố Thanh Sơn gọi.
Không có ai trả lời.
Chỉ thấy con thuyền lớn này đẩy nhanh tốc độ, nghênh đón, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của con quái vật.
Quái vật thảm thiết hét lên rồi rơi từ hư không xuống, cơ thể nó điên cuồng giãy dụa.
Càng nhiều quái vật nữa xuất hiện trong hư không, bay xuống đuổi theo hướng của con quái vật đó.