Lão Long hơi há miệng, tiếng long ngâm ở trong biển truyền đi thật xa, phương xa còn có tiếng long ngâm phụ họa. Chỉ trong vòng nửa ngày, quần long vốn trải dài mấy ngàn dặm dần dần hội tụ lại đây.
…
Nghe Kế Duyên nói chuyện, ít nhất bốn vị Chân Long đều là có ý định đồng hành. Cho nên sau khi hiểu rõ nhánh lông vũ này đặc thù, quần long dưới sự dẫn dắt của bốn vị Long Quân, cùng nhau đi theo Kế Duyên quay trở lại những nơi có phản ứng lúc trước.
Lần này do Ứng Nhược Ly và Ứng Phong ở phía trước dẫn đường, phân biệt dẫn theo Kế Duyên và Ứng Hoành. Còn ba vị Chân Long khác hoặc là lấy hình người hoặc là lấy hình rồng, cũng đều ở cách đó không xa. Ba trăm Long tộc không trải rộng ra nữa, mà giống như lúc mới xuất phát, hội tụ long hành cùng một chỗ.
Kế Duyên cầm yêu vũ trong tay, thủy chung cảm thụ biến hóa trên đó. Mỗi khi cảm giác nóng rực của lông vũ không còn nữa, Kế Duyên sẽ dẫn quần long trở về vị trí lúc trước, rồi lại một lần nữa tìm phương hướng.
Điều này dẫn đến việc ba trăm quần long đi theo một lộ tuyến kỳ quái. Rất nhiều lúc sẽ xuất hiện tuyến đường như hoa lan tràn, sau đó lại hiện ra một đường thẳng tắp đi về phía trước, sau đó lại xuất hiện một đóa “hoa”. Hiện tượng này vô cùng cổ quái mà lại rất thường xuyên, vả lại đường xá cũng còn xa hơn nhiều so với tưởng tượng Kế Duyên. Khi thời gian trôi qua, nếu không phải bản thân Kế Duyên là chiêu bài trong lòng bốn vị Long Quân, chỉ e rằng cho dù là Chân Long thì cũng muốn chỉ trích trong lòng.
“Chuyển hướng, theo ta quay về chỗ cũ. Ngaoooo…”
Ở phía sau quần long, Cộng Tú và mấy con Giao Long khác đi theo xa xa. Nhìn về phía trước, lại có thanh âm của Ứng Hoàng cùng tiếng long ngâm truyền đến, quần long lại bắt đầu điều hướng.
Cộng Tú âm trầm cười lạnh một tiếng.
“Hừ, cũng không biết tiên nhân kia làm cái trò gì, dẫn theo chúng ta đi dạo ở vùng Hoang Hải xa xôi này gần nửa năm. Quả thực là đang đùa giỡn Long tộc chúng ta mà. Mấy vị Long Quân vậy mà cũng tùy ý để gã kia dẫn chúng ta chạy lung tung!”
“Suỵt… Điện hạ thận trọng nói. Lần này khoảng cách quá gần, với đạo hạnh của vị kia, chúng ta nhắc tới hắn ở khoảng cách gần như vậy, sợ thiên nhân giao cảm sẽ phát hiện ra đấy.”
Bên cạnh có một con Giao Long nhỏ giọng nhắc nhở một câu, để cho chúng long chung quanh hiểu được nghị luận một vị Chân Tiên vẫn rất nguy hiểm.
“Hừ, vậy thì như thế nào. Tiên, tiên sinh kia ngay cả có tu vi tuyệt đỉnh, cha ta cũng là Chân Long chi thân. Huống hồ lần này Long tộc ta có tới mấy người, còn sợ hắn sao?”
“Vâng vâng! Ách, điện hạ nói rất đúng, nói rất đúng!”
“Đúng vậy, ôi điện hạ, phía trước quần long chuyển hướng rồi, chúng ta cũng phải nhanh đuổi theo mới kịp.”
Long tộc vốn muốn mượn một dòng hải lưu khổng lồ đi về phía trước, giờ phút này chuyển hướng, thời điểm thoát ly ra khỏi khu vực hải lưu, nước biển ở Hoang Hải vốn đã đục ngầu, giờ lại càng đục ngầu cực độ.
Sau lần rẽ này, Kế Duyên phát hiện lông vũ trong tay bắt đầu xuất hiện hào quang yếu ớt. Đây là chuyện nửa năm qua chưa từng có. Hơn nữa, chỉ cần là Long tộc tâm tư nhạy bén, cũng không khó phát hiện ra vật sống trong hải vực chung quanh đã càng ngày càng ít.
Càng làm cho Kế Duyên cảm thấy có chút quái dị chính là chung quanh có vẻ càng ngày càng tối. Biển sâu vốn không có bao nhiêu ánh sáng, nhưng loại u ám này cũng không phải là thị giác thấy tối, mà là cảm giác tối tăm. Điều này ít nhiều làm cho Kế Duyên, thậm chí rất nhiều Long tộc cảm thấy không thoải mái.
Yêu khí phát ra từ lông vũ màu đỏ trong tay đan xen hư hư thực thực. Lúc này ở trên tay Kế Duyên, đối với cảm giác nhạy bén của Kế Duyên và bốn vị chân Long khác mà nói, hiện giờ Kế Duyên giống như đang cầm một ngọn đuốc màu vàng đỏ do yêu khí khủng khiếp cấu tạo thành. Ngay cả Giao Long tu vi cao thâm linh giác nhạy bén cũng đều có thể cảm giác được lông vũ trong tay Kế Duyên vô cùng “nguy hiểm”.
“Kế tiên sinh, không biết phía trước có cái gì, nhưng lão phu cảm thấy, chúng ta đã càng ngày càng tới gần!”
Cách Ứng Nhược Ly không xa, miệng của lão Hoàng Long dài trăm trượng vẫn chưa mở ra nhưng thanh âm già nua hùng hậu của Hoàng Dụ Trọng lại rõ ràng có thể nghe thấy.
“Không sai, lão hủ cũng cảm thấy như thế. Phía trước nhất định có thứ gì đó có liên quan đến yêu vũ này. Chúng ta cần sớm chuẩn bị!”
“Ừ!”
Ngoại trừ lão Long Ứng Hoành, mấy vị Chân Long còn lại đều lên tiếng. Kế Duyên nhìn lông vũ trong tay, vốn định nói chuyện, lại bỗng nhiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía dưới.
Mặc dù xà và long thường được đề cập chung với nhau khi nhắc đến các loài bò sát, nhưng vẫn có sự khác biệt đáng kể. Xà đung đưa thân thể qua trái qua phải, trong khi long uốn éo thân thể đi lên đi xuống. Do đó, Kế Duyên sẽ cũng không bị quấy nhiễu ánh mắt vì thân rồng vặn vẹo khi nhìn từ trên xuống.
Vào lúc này quần long vẫn chưa tới sát đáy biển, do trước đây là cần tìm kiếm Long Thi Trùng, còn hiện tại tất nhiên sẽ dùng phương thức nhanh nhất. Cho nên trong mắt Kế Duyên thâm sâu một mảnh, nhưng ở trong “một mảnh đen kịt” này, Kế Duyên bỗng nhiên mơ hồ phát hiện ra một ít chấm đỏ, hơn nữa càng lúc càng lớn.
“Không tốt, phía dưới có biến, chư vị chú ý!”
Lời này của Kế Duyên nói ra thì đã muộn. Tuy rằng bốn vị Chân Long dường như đều cùng lúc chú ý tới tình huống phía dưới, nhưng tốc độ lưu quang màu đỏ kia cực nhanh. Vào thời khắc nhìn thấy, chấm đỏ kia đã gạt nước lẻn vào giữa quần long.
“Cái quỷ gì vậy? Muốn chết!”
Liên đoàn hồng quang áp sát phía dưới Kế Duyên. Lão Hoàng Long tiện tay đánh ra một trảo. Long trảo giống như là bắt được thứ gì đó cực kỳ cứng rắn, bắn ra một đoàn tia lửa chói mắt ở trong nước.
“Ầm~” một tiếng, bởi vì một trảo của Chân Long cực mạnh áp bách khiến dòng nước nổ tung. Hai đoàn màu đỏ kia cũng trực tiếp bị đánh rơi xuống.
“Ô…”
Một tiếng khóc quỷ dị cũng theo hồng quang rơi xuống đáy biển.
“A… Cẩn thận!”
“Kết thúc này!”
“Phanh… Oanh…”
“Rầm rầm á…”
“Xì xì xì…”
Chung quanh sinh ra đại lượng bọt khí, rõ ràng có Giao Long giao thủ với cái gì đó, thậm chí có một vài Giao Long mang huyết lân phiến tản ra ở trong nước đục.
“G r à o o o… Ngaoooo…”
Long thanh lộn xộn, long ngâm huyên náo. Khắp nơi đều là Long ảnh chạy trốn, còn có một ít hồng quang di chuyển rất nhanh ở trong đó, hình như còn nhanh hơn tốc độ của Giao Long một chút. Hơn nữa thể tích lại nhỏ hơn một Giao Long bình thường, có vẻ cực kỳ nhanh nhẹn. Nhưng bầy giao long tuy rằng mới đầu bị đánh trở tay không kịp, nhưng dù sao đều là Giao Long đi theo Long Quân, căn bản không sợ cái gì.
Kế Duyên và bốn vị Long Quân không vội ra tay. Hắn nheo mắt nhìn chăm chú vào thứ di động nhanh chóng trong quần long. Hai đoàn ban đầu rõ ràng là hướng về phía Ứng Nhược Ly, hoặc là nói, Kế Duyên nhìn về phía lông vũ trong tay, có lẽ là hướng về phía cái này.
“Phụ thân, Kế thúc thúc, đó là cái gì vậy? Ta thấy không rõ!”
Ứng Nhược Ly vội vàng đặt câu hỏi. Hồng quang kia có chút che khuất tầm mắt, lại bị vây trong hỗn chiến, nàng nhìn không rõ chi tiết. Kế Duyên nhìn một đoàn hồng quang xa xa bị ba con Giao Long vây quanh, thản nhiên mở miệng nói.
“Dường như sinh vật đó có thân như sư tử, phần cổ và đuôi đều trông tựa như loài rắn dài, mà miệng thì há to như cá sấu còn phần da dày nơi mắt lại tựa như loài có vảy cứng…”