Thành phố mê cung, đọc giải nghĩa mặt chữ, cả thành phố chính là một mê cung lớn, một chút sơ sẩy sẽ đi vào ngõ cụt.
Mà đi vào ngõ cụt không có nghĩa là ngươi có thể đi nữa, mà sẽ phát động chiến đấu, có thể sẽ gặp những người chơi cùng đi vào ngõ cụt, có thể là bảo vệ bên trong thành phố mê cung.
Tiểu Sửu yên tĩnh đi dọc theo con đường, không hề có chút động tĩnh, ngược lại có vẻ hơi không bình thường.
Sau khi Minh Thù hai lần gặp phải ngõ cụt, Đề Nha chủ động đưa cho một tấm hình.
“Đề Nha có khả năng tính toán siêu mạnh.” Tiểu Sửu giải thích: “Tám mươi phần trăm xác suất chính xác.”
Minh Thù nghĩ đến điểm an toàn mà Đề Nha tìm trước đây, đúng là xác suất chính xác tám mươi phần trăm, xem như không chính xác cũng chỉ là ở bên cạnh cách đó không xa.
“Mọi người lợi hại như vậy đều không có cách gì nhận được số người?” Minh Thù hỏi một cách ngẫu nhiên.
Trên gương mặt khôi hài của Tiểu Sửu có chút cô đơn: “Số người không thể có được dễ dàng như vậy được, lần này nếu không lấy được, tôi và Đề Nha…”
Sẽ không ra được rồi.
“Vậy vì sao các ngươi tìm tôi?”
Tiểu Sửu liếc Đề Nha một cái: “Là manh mối của Đề Nha, cô ấy nói cô có thể.”
Bọn họ hiện tại cũng chỉ là ôm một dự định.
Bọn họ trước đây còn có một đồng đội, nhưng ở vòng luân hồi trước, đồng đội đó đã chết rồi…
Minh Thù cười nhẹ một tiếng.
“Cô không phải nói rằng không tổ đội với chúng tôi sao, sao cuối cùng lại chọn chúng tôi vào nhóm?” Tiểu Sửu nhân cơ hội hỏi.
“Tôi cần người giúp tôi tìm điểm an toàn.”
“…” Hiện tại việc quan trọng vẫn là tìm điểm an toàn sao?
“Nơi này có hai con đường, đi bên nào đây?” Thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực không thể cầm cự nổi, đi hỏi Minh Thù.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn qua, ngón tay lắc qua lắc lại: “Bên này.”
Con đường này mà Minh Thù chọn, nhìn qua có chút cũ nát, mặt đất phủ rất nhiều giấy vụn đạp lên kêu sột soạt.
“Chờ một chút…” đồng đội phía trước đột nhiên lên tiếng: “Mọi người hãy nghe đi.”
Khắp các đường phố yên tĩnh, cách đó không xa có âm thanh rất nhỏ truyền đến, âm thanh kia giống như đang kéo kim loại gì trên mặt đất vậy.
Âm thanh từ xa đến gần.
Rất nhanh, ở góc đường của Minh Thù xuất hiện một người cao gần hai mét, bắp thịt cuồn cuộn đang kéo một cái búa, chầm chậm từ bên kia đi tới.
Thành viên đội Đế Quốc Mỹ Thực sợ hãi: “Chúng ta không có đi đến con đường chết, sao lại gặp phải thủ vệ chứ?”
Thủ vệ nhìn thấy người, mắt nhìn chăm chú, nâng cái búa nặng lên chạy về hướng bọn họ.
Lúc hắn chạy, dường như có thể cảm nhận được sự chấn động trên mặt đất.
“Chạy đi!”
Minh Thù hô to một tiếng, chạy đi trốn trước một bước.
Không có điểm thù hận, không có đồ ăn vặt, quỷ mới chơi đùa cùng hắn.
Mọi người ở Đế Quốc Mỹ Thực trừng mắt, trời ơi! Lão đại ngươi chạy nhanh như vậy được sao?
Nơi này là nhà lầu không có cách nào đi lên được, chỉ có thể hành động ở trên đường phố, thủ vệ phía sau vẫn đuổi theo không từ bỏ.
Đang lúc bọn hắn qua khúc cua, đụng phải mấy người trước mặt, một đám người vỡ thành một đoàn, Minh Thù phản ứng nhanh nên không có bị đụng vào.
Viên đạn không biết từ hướng nào bắn tới, người ngựa hai phe tình cờ gặp nhau, hầu như không động thủ chậm trễ chút nào.
Mặc dù phía sau có thủ vệ truy đuổi bọn họ, cũng không thể bỏ qua đầu người.
Minh Thù giải quyết người kia ở gần nhất, ngã ra trên mặt đất, Tiểu Sửu quay qua bổ một đao.
Giải quyết hết mấy người này xong, hai tên thủ vệ bên kia cũng đến rồi, một đám người lần nữa chuẩn bị tinh thần nhanh chóng chạy trốn, sau mười mấy phút mới cắt đuôi được thủ vệ.
Nhưng mới vừa mới thoát khỏi thủ vệ, lại gặp phải một tiểu đội, diệt sạch tiểu đội này mới tính yên tĩnh.
“Vừa rồi chúng ta không có đi đến ngõ cụt, tại sao lại có thủ vệ truy đuổi chúng ta vậy?”
“Tôi cũng muốn biết.” Minh Thù một bên gặm lương khô một bên giơ tay.
Mọi người: “…” Ngươi cưỡi ngựa không phải là lớn nhất hay sao?
“Thủ vệ cũng có thể đi lại, hắn không nhất định sẽ đợi ở ngõ cụt, có lẽ sẽ ở nơi cách ngõ cụt một khoảng không xa.” Có người phân tích nói: “Chúng ta không may mắn rồi.”
Mọi người quy chuyện này là do không may mắn, nhưng mấy lần tiếp theo bọn họ đều không đi qua ngõ cụt, lại nhiều lần gặp phải thủ vệ.
Cái này xem như có điểm không giống với bình thường rồi.
“Có người muốn hại chúng ta.” Minh Thù cười, đáy mắt có chút rung động: “Mọi người đoán xem là ai.”
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau: “Phải dùng tới cách tốn nhiều tiền dẫn thủ vệ tới sao?”
“Sức mạnh thủ vệ có thể sánh ngang với người chơi rất mạnh rồi.” Minh Thù chặc lưỡi một tiếng:
“Có thể gợi dẫn thủ vệ, lại không khiến cho thủ vệ khóa mục tiêu lên trên người, điều này mới là thông minh.”