Dương Công Khanh mặc dù bại, nhung không phải trận phép có sai, mà là bị bố trí tập kích. Trước mắt mới hiện ra bản lmh thật sự của Dương Công Khanh, nếu bày ra chiến trường quyết đấu, Tiêu Bố Y cảm giác, không có mười phần nắm chắc đánh tan bọn họ.
Cho dù có thể đánh bại quân Hoài Nam trước mắt. hắn cũng phải trả một cái giá lớn tương đương.
Quân Hoài Nam khí thế hung hãn, đương nhiên cầu chiến một trận. Tiêu Bố Y đương nhiên sẽ không ngốc đến đưa lên cửa thòa màn tâm ý bọn họ. Hắn giờ đây cần làm là chờ đợi, chờ đợi cỗ nhuệ khí này của quân địch biến mất, chờ đợi bọn họ công kích.
Bọn họ muốn vào thành, đương nhiên phải đổi trận hình, bọn họ một công kích, khẳng định uy lực giảm lớn, lúc này, mới là lúc hắn ra tay tốt nhất.
Quân Tây Lương không phải quânHoải Nam , Tiêu Bố Y hắn cũng không phải Lưu Vĩnh Thông. Không chỉ nói trước mắt mấy ngàn binh lực, cho dù nhiều hơn vài lần nữa, chỉ cần Tiêu Bố Y tại đầu tường, Vương Hành Bồn cũng đừng có ý định leo lên đầu tường!
Căn cứ theo tin tức cùa Tiêu Bố Y, Vương Hành Bồn đẵn theo chừng hai vạn binh sĩ đến viện binh, nhung trước mắt Tiêu Bố Y có thể nhìn thấy, thi chừng tám ngàn. Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y muốn cười, nhân mã còn lại không có xuất hiện, có một loại khả năng rắt lớn. đó chính là mai phục ờ đằng sau, chờ cho đối thủ một kích trí mạng.
Tiêu Bố Y đương nhiên sẽ không giống như Lưu Vĩnh Thông, gấp rút đi ra ngoài kịch chiến thình công, hắn căn bản không cần phải thỉnh công với bất kỳ ai. Hắn chỉ nhàn nhã uống rượu, hoàn toàn không cần đem binh tuớng tới dưới thành để vào trong mắt.
Tinh kỳ phấp phới, đằu tường nghiêm nghị một mảng, ngược lại quả thực khiến cho quân Hoài Nam nhìn không thấu hư thực.
Cùa thành cũng không có, có thể nói là cõng rắn cắn gà nhà. nhung vô luận ky binh tới trước, hay bộ binh tới sau, đều hồ nghi bất định, không dám vào thành.
Dưới thành bố trận đã xong, tiếng trổng vang lên một hồi, hai hàng binh sĩ khải giáp tươi sáng, từ trong tĩận vây quanh một người đi ra, người nọ mặt như bạch ngọc, khí độ bất phàm, đúng là Kinh vương Vương Hành Bồn.
Vương Hành Bổn ra khỏi trận, nhìn về phía Dương Công Khanh, đều nhìn ra sự hồ nghi lẫn nhau.
Tin tức thành Vĩnh Phúc mất truyền đến, Vương Hành Bổn ít dám tin tường vào tai mình. Hắn đem đại binh đến viện binh, thật ra đã sớm thám tử đi báo cho Đường Tri Tiết Vĩnh Phúc bảo vệ thành trì, ngày hôm sau nghênh đón hắn vào thành.
Không ngờ thám từ đêm tối tiến đến, nừa đêm quay lại, báo cho Vương Hành Bổn tin dữ thành trì đã bị chiếm đóng. Thám tử khi nhìn thấy khắp núi đều là quân Tây Lương công thành, ít dám tin tường vào mắt mình.
Hắn căn bản không thể vào thành, hắn cũng không cần phải vào thành, hắn chỉ biết là, quân Tây Lương thế công hung mành, đã thành công chiếm cứ thành Vĩnh Phúc.
Thám từ là ờ bên ngoài, cho nên còn có thể bình yên vô sự. Hắn không dám tri hoàn, ngay lập tức đi thông báo cho Vương Hành Bổn.
Vương Hành Bổn không thể nghi ngờ đã trúng một bồng vào đầu. trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải. Dương Công Khanh sắc mặt tái nhợt, lại nghĩ tới phục kích lúc trước ờ sơn cốc.
Quân Tây Lương đi như gió, Dương Công Khanh chinh chiến nhiều năm, lại đối với quân Tây Lương sinh ra sự sợ hãi không hiểu. Quân Tây Lương thật sự là không lẽn tiếng thi thôi, lên tiếng là kinh người. Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y một mực ấn mà không động, nhung chỉ trong vài ngày đã liên tiệp đánh bại quân Hoài Nam, thắng lọi dễ dàng lấy hai thành. Loại đối thủ này, Dương Công Khanh càng nghĩ càng kinh hãi.
Dương Công Khanh tuy là bại tướng dưới tay quân Tây Lương. Vương Thế Sung lần này vẫn phái hắn tiến đến. một là hy vọng Dương Công Khanh hiểu được sự sĩ nhục mà dũng mành, hai chính là Dương Công Khanh đã có kinh nghiệm cùng quân Tây Lương tác chiến, hy vọng hắn có thể tổng kết giáo huấn, rút ra bài học.
Nhưng Dương Công Khanh cũng đã có chút khiếp đàm, khi Vương Hành Bồn hướng về phía hắn cầu sách lược, hắn đề nghị Vương Hành Bồn đẫn binh tạm thòi quay lại Giang Đô. rồi mới tính. tiếp.
Vương Hành Bổn đương nhiên không đồĩig ý, trong các con cháu cùa Vương Thế Sung. Vương Hành Bồn tuy nho nhã, nhưng lại tự phụ. Quan trọng một điềm là. huynh đệ của hắn đã roi vào trong tay Tiêu Bố Ỷ, Lẩn này có cơ hội quyết đấu. hắn khẳng định không thể buông tha.
Dương Công Khanh tuy là tướng quân, nhưng vẫn phải nghe ý kiến cùa Kinh vương, đã không thể lùi. Duơng Công Khanh đương nhiên phải đem hết khả năng cầu thắng. Hắn và Vương Hành Bổn thương nghị, mọi người không ngờ thù thành biến thành công thành, cho nên căn bản không có mang theo công cụ công thành gi. Đương nhiên bọn họ còn có cơ hội chiến thắng, đó chính là dụ Tiêu Bố Y dẫn binh ra, ở ngoài thành quyết chiến!
Vương Hành Bổn tin tường. Tiêu Bố Y mặc dù chiếm lĩnh thành vinh Phúc, nhung mà quân dân trong thành không có thể phục hắn, đây đối với Tiêu Bố Y mà nói là họa ngầm. Chỉ cần bọn họ có thể ở ngoải thành quyết đấu thắng Tiêu Bố Y, thi có thể thùa cơ lấy thành.
Cho nên hai người ờ phương xa bố trí phục binh, thầm nghĩ trước dụ Tiêu Bố Y ra khỏi thành truy kích, sau đó dùng phục binh đánh thắng!
Hai người kế hoạch chu toàn, nhưng không có nghĩ đến khi đuổi tới đây, Tiêu Bố Y đang ờ đầu tường uống rượu, của thành là một cái động lớn, như là miệng của quái thú, chờ bọn họ đưa lên tới cửa.
Cùa thành cũng không có, nhung mà lại không người nào dám công vào.
Bọn họ đương nhiên cũng không biết, kế sách của bọn họ. Tiêu Bố Y tối hôm qua mới đùng qua, quá nùa sẽ không mắc lừa.
Vương Hành Bổn trong lòng có chút ít bất an, hiểu rằng như vậy cũng không phải là biện pháp, thúc ngựa đến trước thành, lớn giọng nói: “Trên thành là Tây Lương vương sao?”
Tiêu Bố Y rốt cuộc đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói: “Dưới thảnh là Bổn hiền chất sao?” Hắn câu nói đầu tiên đã khơi dậy lùa giận khôn cùng của Vương Hành Bồn, Tiêu Bố Y này, thật sự cuồng vọng.
Nhưng vừa nghĩ tới đối thù là Tây Lương vương. Vương Hành Bồn vẫn ngăn chặn tức giận, hắn muốn dụ Tiêu Bố Y ra khỏi thành, Tiêu Bố Y lại muốn dụ cho hắn vào thành, cái này vốn là chuyện đấu trí đấu lực.
Không nói đến chuyện xưng hô. Vương Hành Bồn nói: “Nghe qua Tây Lương vương nhân nghía đóng đầu, hôm nay vừa thấy, lại là thất vọng”.
Tiêu Bố Y giảbộnliưkinhngạcnói: “Hành Bồn hiền chất cớ gì nói ra lời ấy?”
Vương Hành Bổn cố áp sự tức giận, nghiêm nghị nói: “Nghĩ đến thiên hạ đại loạn, khói lùa nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than. Phàm người có chí, đều xem trả lại thái binh cho thiên hạ là nhiệm vụ của mình”.
Tiêu Bố Y vỗ bàn, trên đầu tường khen ngợi nói: “Hiền chất nói rất đúng”.
Hắn há miệng ngậm miệng không rời hai chữ hiền chất, cho là ờ vào vị trí thúc bổi ờ trên, quân Hoài Nam ở dưới thảnh nghe xong, trong lòng không biết là tư vị gi.
Vương Hành Bổn nhịn không được nói: “Tây Lương vương, ta và ngươi vốn không nửa phẳn quan hệ, hai chữ hiền chất này, tựa như có chút vấn đề”.
Tiêu Bố Y không chút quan tâm, lại cười nói: “Nhớ năm đó ta cùng Thế Sung huynh một điện xưng thần, có thể nói là xưng huynh gọi đệ. Trước mắt ngươi là con cháu của Thế Sung, đương nhiên cũng là con cháu của ta, loại xưng hô này, có gì không thể?”
Hắn nói có vẻ rất chân thành, Vương Hành Bổn lại hận không thể một cước đá vào trên mặt hắn, chỉ tiếc cách quá xa, hắn không có bản lãnh cao minh như vậy, “Tây Lương vương đã cùng Thánh Thượng xung huynh gọi đệ, lại tới lấy lãnh thổ cùa Thánh Thượng, không biết là huynh đệ gi?”
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Hiền chất lời ấy sai rồi, thiên hạ to lớn. quân chù chi có một người, đó chính là Hoàng Thái đế. Thiên hạ to lớn, cương thổ chỉ quy về một người…”
Hắn lại kéo dài tiếng nói, Vương Hành Bổn cười lạnh nói: “Đó là đương nhiên cũng là quy về Hoàng Thái đế?”