“Húyy…”
“Tấn công…”
Đột nhiên, vô số binh sĩ La Sát xông ra từ lỗ hổng, giáo, khiên, súng trường của họ lấy lỗ hổng làm tâm, tạo thành đội hình bán nguyệt.
“Các huynh đệ, đã đến lúc quên mình, phía sau là nữ vương và người nhà chúng ta, hôm nay, chúng ta tuyệt đối không được lùi bước”.
“Tuyệt không lùi bước…”
“Tuyệt không lùi bước…”
“Sầm…”
Chiến mã bổ nhào vào khiên, tạo ra âm thanh va chạm điếc tai, rất nhiều người cầm khiên văng ra xa, không ít người bị ngựa đạp chết, đồng thời cũng có vô số kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn bị giáo đâm thành nhím…
“Giữ vững, lấp kín lỗ hổng…nhanh…”
Binh sĩ La Sát trong thành đang liều mạng lắp đá vào tường thành, còn có vô số ván gỗ, đá vụn, bất cứ thứ gì có thể dùng đều được tận dụng.
“Tiến lên…không được để chúng lấp lỗ hổng…”
Những kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn trực tiếp vượt qua lỗ hổng, lao vào trong thành…
Đại doanh Khoa Nhĩ Mạn.
Vưu Nhân đứng từ xa quan sát trận chiến, một giây không rời.
“Nguyên soái, đã có không ít kỵ bị vào được thành”.
“Truyền lệnh bộ binh cùng tiến lên, chiếm cứ khu vực lỗ hổng”.
“Tùng…tùng…tùng…”
Tiếng trống cổ vũ quân đội Khoa Nhĩ Mạn vang lên.
“Giết…”
Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn đông như kiến xông về phía thành trì La Sát.
Trên thành, chủ tướng tộc La Sát căng thẳng quan sát chiến trận.