– Là vấn đề về nguyên liệu. Tiểu Huyền Giới của chúng ta tuy không nhỏ, nhưng nguyên liệu cũng có hạn, hơn nữa đã khai thác, sử dụng lâu năm đến vậy, sản lượng cũng không còn nhiều như ngày trước nữa. Ta không biết số nguyên liệu
hiện giờ có đủ để bồi dưỡng hắn trở thành luyện đan sư Thánh cấp hay không, nếu không đủ…
Hoàn Nhi lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Gã ngoại lai kia muốn thành tài, buộc phải sử dụng một lượng lớn dược liệu để tập luyện. Kinh nghiệm phong phú và thủ pháp luyện đan là những yếu tố không thể không có.
Người của Ma tộc rất tín ngưỡng sức mạnh thân thể của chính mình, hơn nữa, do trong cơ thể có ma khí, nên về cơ bản họ không luyện đan được, muốn dùng dược liệu, cũng phải nhai rồi nuốt vào, hiệu quả thì quá sức nhỏ.
Về mặt này, rất nhiều người của Ma tộc đều ngưỡng mộ các luyện đan sư loài người, họ cũng sẽ không tiếc tiền của để mua được đan dược từ loài người.
Trong bao nhiêu năm qua, những Ma tộc nhân sinh sống ở đây cũng đã ăn không ít dược liệu, dù Lệ đại nhân và nhiều người khác đã cho trồng vài ruộng thuốc, nhưng dược liệu thu hoạch được vẫn bóc ngắn cắn dài.
– Vậy phải làm sao đây?
Hoàn Nhi hoang mang, khó khăn lắm mới nhìn thấy được chút hy vọng, nếu vì chuyện nguyên liệu không đủ mà dẫn đến mọi kế hoạch bị đổ bể, vậy thì quá đáng tiếc.
– Nhờ Quan Nô tiền bối ra ngoài lấy ít dược liệu về được không?
Hoàn Nhi nảy ra một ý.
Lệ đại nhân lắc đầu buồn bã:
– Quan Nô tiền bối đã chết rồi, tiền bối chỉ còn lại một suy nghĩ gánh vác mọi cử động thân thể, đó chính là đi khắp nam bắc, tìm kiếm người sở hữu lửa thần thức. Chúng ta không có cách nào để nói chuyện với tiền bối được.
Lão già nọ trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Cả trăm năm qua, Chử Kiến chưa bao giờ dâng dược liệu cho Ma Thần Bảo, ắt hẳn kho tàng chỗ hắn cũng khá khẩm lắm!
– Dây vào hắn ư?
Nữ tử lạnh lùng nheo mắt lại.
– Hắn không đời nào ngoãn ngoãn nghe lời vậy đâu.
– Lệ đại nhân là chủ nhân của Ma Thần Bảo, tất cả môn đồ Ma Thần đều phải nghe lệnh ngài, Chử Kiến dám không nghe thì là tạo phản!
Nữ tử lạnh lùng cười nhạt:
– Hắn muốn tạo phản đâu phải chuyện mới một hai ngày.
Lệ đại nhân hít sâu vào một hơi, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, tạo nên một độ cong quyến rũ:
– Khoan bàn về Chử Kiến, tạm thời dược liệu vẫn còn đủ để duy trì vài ngày, đợi đến lúc hết thật rồi, chúng ta hãy bàn tiếp.
Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ Lệ đại nhân vẫn cứ nhân từ mãi như thế.
Lòng nhân từ của bà là thứ mà đáng lý ra không nên có ở người trong Ma tộc mới phải.
– Hoàn Nhi, ngươi tiếp tục ở đây chăm sóc hắn, nếu hắn có yêu cầu gì, chỉ cần là không quá đáng, thì cứ đáp ứng hết.
Lệ đại nhân dặn dò.
– Dạ, Hoàn Nhi biết rồi.
Hoàn Nhi liền đáp.
Mỹ phụ lại nhìn Dương Khai một cái xa xăm, đang chuần bị hai người kia rời đi, thì Dương Khai cứ như có cảm ứng, hắn hướng mắt qua bên này, chợt nhếch miệng cười, dõng dạc gọi:
– Ba người đến đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói.
Lệ đại nhân khẽ cười, cùng nữ tử và lão già nọ vụt dịch chuyển tới cạnh Dương Khai, dịu dàng hỏi:
– Có chuyện gì?
Dương Khai không trả lời, mà mắt cứ đảo liên hồi.
Lão già kia liền lạnh lùng quát:
– Con người, mau bỏ ánh mắt dơ bẩn đó của ngươi đi ngay, bằng không lão phu sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là lễ nghi.
Dương Khai cười ngạc nhiên:
– Vãn bối chỉ đang nghĩ, nên xưng hô thế nào thôi.
Lệ đại nhân ngẩn ra, một lúc sau mới cười bảo:
– Ta là Lệ Dung.
Nói xong, bà chỉ sang nữ tử và lão già nọ:
– Đây là Hàn Phi và Hoa Mặc, Hoàn Nhi thì ngươi đã biết rồi. Còn về việc xưng hô thì tùy ý ngươi, muốn gọi bọn ta là tiền bối hay gọi thẳng tên cũng được, dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng đang có quan hệ hợp tác.
– Hàn Phi…
Dương Khai nhìn nữ tử lạnh lùng nọ, khẽ gật đầu:
– Quả nhiên người đẹp như tên.
Thần sắc Hoa Mặc lập tức quái dị hẳn, Hàn Phi thì lại lạnh lùng nhìn Dương Khai, giọng u ám:
– Ngươi không sợ ta à? Nếu câu này thốt ra từ miệng kẻ khác, thì giờ hắn đã là xác chết rồi.
Không ai có thể bình xét nàng như thế.
Dương Khai lắc đầu:
– Ta chỉ thấy ngươi khá quen thuộc thôi.
Cả đám môn đồ Ma Thần liền há hốc mồm.
– Đừng hiểu lầm, chẳng là ta có quen một cô nương có khí chất rất giống ngươi, hơn nữa những người như hai người, thì thường đều trong nóng ngoài lạnh cả, ha ha.
Dương Khai vừa nói, tâm trí vừa chợt thoáng hiện hình bóng Tô Nhan.
Câu này hình như khiến Hàn Phi không chịu nổi nữa, gương mặt trắng mịn không tì vết đó thoáng có thần sắc không được tự nhiên cho lắm, nàng đang định nổi đóa, thì Dương Khai lại nói:
– Không nói cái này nữa, chúng ta đi vào chuyện chính thôi.
– Ngươi muốn nói gì?
Lệ Dung hỏi.
– Nếu giữa chúng ta đã là quan hệ hợp tác, thì ta cũng không vòng vo nữa. Nói thật, ta biết các người vẫn còn giữ kẽ với ta, nhưng ở đây, ta có thể nghiên cứu luyện đan một cách vô tư lự, nên cũng chẳng can dự chuyện các người còn giấu ta, coi như đôi bên được lợi vậy.
Lệ Dung khẽ gật đầu, không hề phủ nhận.
Bà thân là chủ nhân Ma Thần Bảo, nên dĩ nhiên sẽ không tiết lộ tất cả mọi chuyện cho người ngoài như Dương Khai, giấu giếm cũng dễ hiểu.
– Nhưng các người muốn ta mau thành nghề, thì phải trả giá nhiều hơn. Dù sao thì ta cũng bị các ngươi giam lỏng ở đây, tận sức vì các ngươi mà không được lợi, ta cũng chẳng lấy làm thoải mái gì.
Dương Khai nhếch miệng cười.
– Ngươi còn muốn trục lợi?
Hoa Mặc hừ lạnh.
– Con người, đừng có được voi đòi tiên. Bọn ta không trói buộc sự tự do của ngươi, đã là khoan dung cho ngươi lắm rồi.