Sau đó, hắn gọi tất cả thành viên bộ lạc lại, tuyên bố, “A Quả Quả phát hiện ra một hang núi, trong lòng núi có hai không gian rất lớn. Đại tư tế đã xác nhận rồi, có thể chứa tất cả bộ lạc chúng ta.”
Thậm chí còn thừa chỗ.
Nếu như lúc này đục thêm không gian nữa là có thể cất giữ đồ ăn.
Thú triều kéo dài từ năm đến mười lăm ngày, chỉ cần tránh được nửa tháng, bộ lạc sẽ không gặp nguy hiểm. Chuẩn bị hết tất cả đồ ăn thức uống và né trong hang núi là có thể vượt qua được thú triều năm nay.
664.38
Thành viên bộ lạc nghe được tin này đều mừng rỡ hoan hô.
“Thật sao? Thủ lĩnh, thật sự có không gian lớn đến mức có thể chứa được tất cả bộ lạc chúng ta?”
“Đại tư tế sẽ không lừa chúng ta.”
Ngân Hào đứng một bên vội vàng bổ sung, “Các người hẳn nên cảm ơn A Quả Quả, hang đó là nàng phát hiện.”
“A Quả Quả thật lợi hại.”
“Đúng vậy, A Quả Quả có thể phát hiện ra nơi tốt như thế.”
“A Quả Quả là giống cái thông minh nhất.”
Thành viên bộ lạc khen, Đường Quả đứng cạnh Ngân Hào cười nhạt, không nói lời nào, nhìn rất kiêu ngạo.
Không ai cảm thấy kỳ quái. A Quả Quả thông minh là thông minh thật, nhưng tính cũng rất kiêu, trừ Áo Lỵ ra không thích chơi với ai cả.
Ai cũng cho rằng A Quả Quả mất cha mẹ từ nhỏ nên tính cách mới quái gở như thế, bọn họ cũng không ngại.
Vì tin tốt này mà đêm đó thành viên bộ lạc đốt lửa lên – bây giờ ai cũng quen nấu canh thịt ăn, không ngại lửa như trước. Đốt lửa xong là nướng thịt thú hoang, mùi thơm ngào ngạt truyền khắp bộ lạc.
Bọn họ vui đến mức quên luôn Cái Ân vẫn chưa về.
Đêm buông xuống, bộ lạc Lạp Đa đứng thành vòng quanh đống lửa. Giống cái mặc váy da thú đẹp nhất, đeo dây chuyền xương thú đẹp nhất. Giống đực cũng mặc tấm da thú mới nhất, sạch nhất vây quanh đống lửa reo hò nhảy múa.
Bọn họ hợp xướng khúc nhạc có âm điệu kì quái, không giống nhạc ở hiện đại, cũng không giống nhạc ở cổ đại mà Đường Quả đã từng nghe. Những khúc nhạc này có câm điệu thấp thỏm lo sợ, nghe thì đơn giản, nhưng muốn hát chuẩn có hơi khó khăn. Tuy nhiên những người thú này như có năng lực lĩnh ngộ trời sinh với những câu ca này, dù là người thú nhỏ hay người thú trưởng thành đều có thể hát được.
Tất cả vui vẻ đến nửa đêm rồi mới về nhà mình nghỉ ngơi. Thủ lĩnh nói ngày mai còn phải đi chiếm hang động, đồ ăn trong bộ lạc cũng phải dời sang, khoảng cách thú triều chỉ còn lại hơn tháng.
Vốn dĩ ai cũng trưng ra gương mặt ưu sầu, tối nay đều giương lên một nụ cười tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Đường Quả nghe thấy được bên ngoài có tiếng ồn ào. Cô vừa mở mắt ra, giọng Áo Lỵ đã đến cửa hang.
“A Quả Quả ơi.”
“A Quả Quả, ra đây khuân đồ này.”
Đường Quả ra khỏi hang, thấy được Áo Lỵ hào hứng vác một đống thịt khô. Đương nhiên, sự chú ý của cô lại đặt lên hai người thú giống đực bên cạnh Áo Lỵ.
Vừa thấy hai người này, cô thực sư kinh ngạc. Lấy mắt thẩm mĩ của người hiện đại, hai người thú này đều cực kì xuất chúng. Nhưng ở thời đại này, không thể nghi ngờ là không được giống cái chào đón.
“A Quả Quả, đó là giống đực của ta, đằng ấy nhìn chằm chằm làm gì?”
Áo Lỵ chu môi, “Nếu đằng ấy cũng muốn tìm hai người, hôm nào dọn nhà xong rồi ta đưa đằng ấy đi bộ lạc khác tìm, hai người này là của ta rồi.” Áo Lỵ chỉ mình, rồi chỉ hai người thú đẹp trai, “A Quả Quả, đừng có nghĩ hai chàng ấy gầy yếu, ngày đó ta tận mắt thấy cả hai liên thủ mới có một lát đã đánh chết một con thú hoang, giỏi lắm đó.”
“Phải tên Mễ Nhĩ, trái tên Mễ Khắc.”
Áo Lỵ giới thiệu cho Đường Quả, rồi lại nói với hai người kia, “Đây là A Quả Quả, bạn tốt của ta, là giống cái thông minh nhất.”
665.39
“Áo Lỵ, yên tâm đi, ta sẽ không cướp giống đực của Áo Lỵ. Chúng ta là bạn bè mà, sao ta có thể làm ra chuyện như thế chứ?”
Áo Lỵ vội vàng gật đầu, “Đúng, chúng ta là bạn, đằng ấy sẽ không làm chuyện như thế.”
Áo Lỵ mười phần tin tưởng Đường Quả. Nàng nhớ lại chuyện lúc trước vì một Cái Ân mà suýt nữa nghe theo lời người trong bộ lạc đi gây sự với Ninh Lạc.
Từ khi đi những bộ lạc khác rồi thấy Mễ Nhĩ và Mễ Khắc, nàng cảm thấy Cái Ân cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không biết có phải ở chung lâu với A Quả Quả hay không mà nàng cảm thấy Mễ Nhĩ và Mễ Khắc có hơi đẹp mắt, còn đẹp hơn cả Cái Ân. Cái Ân vừa to vừa cường tráng, cơ bắp cực nhiều, nhìn rất bạo lực. Mễ Nhĩ và Mễ Khắc trông cực kì gầy yếu không quá được hoan nghênh – nếu không phải thế đoán chừng đã sớm bị giống cái khác nhìn trúng – nhưng lúc nàng thấy được hai người họ đánh chết thú hoang, nàng cảm thấy hai người vô cùng lợi hại.
Nàng quyết định làm quen với cả hai rồi theo họ về bộ lạc.
Hai người là hai anh em, cực kì nhiệt tình chào hỏi nàng. Không biết có phải do bị giống cái ghét bỏ hay không mà cả hai không dám quá gần gũi với nàng, sợ nàng giận.
Chàng tiếp xúc, Áo Lỵ càng cảm thấy cả hai rất tốt. Dù gầy yếu không hợp với dự tính ban đầu của nàng, nhưng không phải là không có sức mạnh. Áo Lỵ quyết định đưa cả hai về.
Đưa cả hai về rất dễ, hầu như không có người phản đối.
Thậm chí có giống cái lộ ra ánh mắt như thể nàng vừa nhặt được đồ gì đó vô dụng lắm.
Còn giống đực thấy Mễ Nhĩ và Mễ Khắc vui vẻ, đi lên vỗ vai cả hai rồi cười, “Rốt cuộc các ngươi cũng có giống cái.” Cứ như là không ai cần họ vậy.
Áo Lỵ vỗ đầu, giờ không phải có người cần rồi sao?
Trên đường về, họ đối xử với nàng nhiệt tình rất nhiều, từ cẩn thận từng li từng tí lúc bắt đầu, đến giờ đã vô cùng thân mật, không cần biết nàng đi đâu cũng đi theo, không cần biết nàng muốn gì cũng đi làm.
Áo Lỵ nhớ lại Cái Ân, trước giờ đều là Cái Ân lãnh đạm với nàng, chỉ mỗi nàng đối xử tốt với Cái Ân, càng thêm thích Mễ Nhĩ và Mễ Khắc.
Về đến bộ lạc, nghe được A Quả Quả tìm được nơi trú ẩn, cả bộ lạc đang định chuyển đi, nàng vô cùng mừng, không nhịn được đưa phối ngẫu của mình đến làm quen với bạn tốt.
“Mễ Nhĩ, chàng chuyển đồ cho ta là được rồi. Mễ Khắc, chàng qua giúp A Quả Quả đi.” Áo Lỵ mười phần hào phóng để Mễ Khắc giúp Đường Quả.
Mễ Khắc vội vàng gật đầu, “Được thôi, Áo Lỵ của ta.”
Áo Lỵ cười vui vẻ, “Chờ hết bận, ta nấu canh thịt cho hai chàng ăn. Ta có rất nhiều da thú, rảnh sẽ may cho hai chàng chống lạnh.”
Mễ Khắc và Mễ Nhĩ nhìn nhau, ánh mắt càng ngày càng ấm áp, chỉ hận không thể dính lên người Áo Lỵ.
Giống cái của họ thật tốt.
Từ nhỏ đến lớn, họ đều bị chê bai, thậm chí sau khi thành niên không có giống cái nào cần họ. Cho dù họ đánh thắng được các giống đực khác, các giống cái vẫn thấy họ quá xấu, từ chối họ, không tin họ thật sự lợi hại.
Áo Lỵ của họ không giống thế. Trong mắt Áo Lỵ cho tới giờ cũng không có ghét bỏ. Từ sau khi biết đến Áo Lỵ, họ chỉ thấy mặt trời thật ấm, làm gì cũng ra sức.
Áo Lỵ muốn đưa họ đi cùng, họ không do dự chút nào.
Nghe Áo Lỵ nói muốn nấu canh thịt và may quần áo cho cả hai, trên mặt họ nở một nụ cười ngây ngốc.
666.40
Cả bộ lạc bận rộn. Đồ của Ngân Hào rất ít, nhưng vì địa vị của chàng cao nên Hắc Lang phái hẳn hai dũng sĩ sang giúp chàng.
Chàng đến hang Đường Quả, thấy ngay cô và Áo Lỵ đang ngồi ngoài cửa hang cười nói, dường như rất vui vẻ.
“Áo Lỵ về rồi?”
Ngân Hào đã nghe Đường Quả nói Áo Lỵ từ bỏ Cái Ân để đi sang bộ lạc khác tìm giống đực mạnh. Trông Áo Lỵ vui như thế, hẳn là đã tìm được.
Chàng nghe thấy tiếng động trong hang, sau đó thấy Mễ Khắc ôm một đống đồ ra ngoài. Mễ Khắc thấy chàng, hơi sửng sốt, Áo Lỵ nói mau, “Đây là đại tư tế của chúng ta.”
“Đại tư tế.”
“Đây là Mễ Khắc, phối ngẫu của tôi.” Áo Lỵ cười rạng rỡ, “Tôi nhờ Mễ Khắc tới giúp A Quả Quả. Nàng không có phối ngẫu, lại còn nhỏ, nhiều thứ chắc chắn mang không nổi.”
“Đại tư tế, Mễ Khắc tuy không cường tráng như người thú khác, nhưng sức chàng ấy rất lớn, rất lợi hại.” Áo Lỵ tự hào nói, Mễ Khắc đang đặt đồ lên ván gỗ cũng cười ngơ ngẩn.
Áo Lỵ của chàng thật đáng yêu.
Ngân Hào nhẹ gật đầu, đi vào trong hang nhìn một lúc rồi chủ động giúp Đường Quả xử lý mấy món đồ ăn vặt và hoa quả lẫn dây chuyền xương thú và các loại váy cô tự làm, cuối cùng bỏ tất cả vào trong một cái túi may bằng da thú.
Áo Lỵ đang khoe chồng thấy được đại tư tế siêu phàm giúp Đường Quả mang đồ, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Nàng há to miệng, không thể tin được. Trong bộ lạc, ai dám sai sử đại tư tế? Ai dám để đại tư tế làm việc? Ngay cả đồ của đại tư tế còn phải để thủ lĩnh tìm người chuyển hộ.
Cho nên, đại tư tế, ngài đang làm gì thế?
Đấy là đồ của A Quả Quả mà, ngài có nhầm hay không?
“A Quả Quả, mấy thứ này cũng mang đi à?”
Một câu nói khiến Áo Lỵ bị đả kích sâu sắc. Đại tư tế biết đây là đồ của A Quả Quả, đến đây là để giúp A Quả Quả chuyển đồ.
Trời ạ, nhất định là nhìn nhầm rồi.
Áo Lỵ cắn môi kéo Đường Quả, thấp giọng, “A Quả Quả này, sao đại tư tế lại giúp đằng ấy thế?”
Đường Quả gặm quả khô, cười tủm tỉm, “Tại vì ta chưa thành niên, sức yếu, đại tư tế thương nên mới giúp ta. Đại tư tế không phải luôn để ý tới ta hay sao? Hang động cũng là ta phát hiện hôm qua.”
Áo Lỵ tròn mắt, buông lỏng tay ra. Cũng đúng.
A Quả Quả từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, đại tư tế thực sự rất quan tâm đến A Quả Quả. Mùa đông đến, đại tư tế đều cho A Quả Quả rất nhiều da thú và đồ ăn.
Áo Lỵ thở dài một hơi, cũng đúng, A Quả Quả gầy ốm như thế, đại tư tế chỉ là quan tâm thôi.
Đại tư tế có địa vị cao nhất bộ lạc, có thể tiêu trừ ốm đau và thống khổ, giúp A Quả Quả chuyển đồ thật sự không phải chuyện lớn gì.
Áo Lỵ tự tẩy não, rồi nhìn xem Ngân Hào làm gì, sau đó bắt đầu nói chuyện với Đường Quả về những chuyện xảy ra ở các bộ lạc khác.
Đống thịt khô nàng ôm về là mang cho Đường Quả, bạn tốt nhất của nàng.
Rất mau, đồ của Đường Quả đều chuyển hết sang bên kia.
Vì hang động là cô phát hiện, bộ lạc ưu tiên cho cô tự chọn chỗ, rồi đục ra một không gian nhỏ để làm chỗ ở cho cô.