Mà Tô Khiết đã đẩy vali đi về phía thang máy.
Nguyễn Hạo Thần nhìn qua bóng lưng của cô, trong đôi mắt lạnh lùng thâm thúy của ngày thường, giờ phút này lại có chút mờ mịt mông lung, sự hiên dịu và nhẹ nhàng của người phụ nữ vào lúc này khiến cho đáy lòng của anh cực kỳ bất an.
Chuyện mà cậu ba Nguyễn anh làm, trong lòng mình quá rõ ràng, anh biết là lúc trước chuyện anh uy hiếp cô đi công tác với anh vẫn còn chưa qua, cộng thêm việc anh cứng rắn “chia rẽ” cô với bạn thân của cô ở sân bay.
Cậu ba Nguyễn cảm thấy cô không đánh cho anh một trận thì cũng không tệ.
Cô dịu dàng hiền lành như vậy là điêu mà ngay cả nằm mơ anh cũng không dám nghĩ, hơn nữa cậu ba Nguyễn cảm thấy giờ phút này nếu như anh đang nằm mơ thì đây tuyệt đối là một cơn ác mộng, mà không phải là một giấc mộng đẹp.
“Sao vậy? Sao vẫn không chịu đi?” Tô Khiết quay người lại nhìn vê phía anh, trên mặt vẫn là nét dịu dàng như gió, vẫn là vẻ ngọt ngào như hoa.
Cậu ba Nguyễn âm thầm hít một hơi, sau đó đi đến cầm vali ở trong tay của cô.
Cậu ba Nguyễn suy nghĩ, mặc kệ cô muốn làm gì với anh thì anh cũng phải nhận lấy, ai bảo anh đã chọc cô làm chi.
Cho nên bây giờ phải biểu hiện tốt một chút mới là con đường đúng đắn.
Tô Khiết cũng không nói cái gì nữa, trên mặt vẫn là ánh nắng tươi sáng.
Đi đến bên ngoài phòng, Tô Khiết câm lấy thẻ phòng mở cửa ra, sau đó rất ngoan ngoãn rất mềm mại đi vào phòng cùng với cậu ba Nguyễn.
Cậu ba Nguyễn nhìn cô như thế này, con ngươi không nhịn được mà khẽ co rút lại…
“Ngồi máy bay cả một ngày trời, mệt mỏi quá đi thôi.” Sau khi bước vào phòng, Tô Khiết cởi áo khoác ra, sau đó trực tiếp bổ nhào lên trên giường.
“Có mệt lắm không? Nếu không thì em đi tắm trước đi.” Cậu ba Nguyễn nhìn thấy cô thả lỏng như thế thì cũng ngồi lên trên giường với cô, nhìn qua cô, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng đã bớt đi mấy phần cảnh giác.