Dưới tình thế hỗn loạn, người người đều cảm thấy bất an, hi vọng có thể sống sót, cho nên sự thống trị cùng với pháp luật của các quốc gia đã trở nên vô lực triệt để, hữu danh vô thực. Nếu như không có cách nào dừng lại, bạo động ở đây sẽ bị đẩy lên mức tận cùng, cho dù dị linh không còn tập kích, nhân loại cũng sẽ tự tạo ra tai nạn và hỗn loạn, tự đẩy chính mình lên con đường diệt vong.
Đây là hiện tượng hôm nay đang tồn tại, bất luận có một vị nhìn xa trông rộn nào đó, thấy được tình hình này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở. Nhân loại vô tri ngu muội, chỉ có khi trải qua cực khổ mới có thể lĩnh ngộ, mới có thể kích phát ý chí chiến đấu của bọn họ, kích động ý chí muốn sinh tồn, mới có thể khiến bọn họ chiến đấu với dị linh, mà không phải nằm yên hưởng vinh quang của tộc loại mình. Con người cũng coi như cường thế, điều yếu nhược duy nhất của bọn họ có lẽ là thời gian sống ngắn ngủi mà thôi, trong mắt của cường giả, bọn họ chung quy vì điểm yếu này mà trở thành kẻ yếu đuối, tùy thời sẽ bị dị linh cắn nuốt, mà không hề có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Cho nên những kẻ yếu đuối bé nhỏ này, nhất định phải kích khởi ý chí chiến đấu của bọn họ, để cho bọn họ nhận thức được rằng dị linh tuy đáng sợ nhưng vẫn có thể tiêu diệt chúng, do đó bọn họ sẽ đoàn kết lại, tiến vào quá trình chiến đấu trường kỳ, vì chính mình mà xây dựng một hoàn cảnh có lợi. Đây mới là lối ra duy nhất giúp cho bọn họ có thể sinh tồn.
Thế nhưng, những người có hiểu biết cao như vậy, dù sao cũng là số ít, cho nên bọn họ có tác dụng đi đầu, giúp cho ngày càng nhiều người có thể lĩnh ngộ đạo lý này.
Cho nên tại Hạ quốc, có cả một đám người như vậy, cả ngày chạy đến khắp mọi nơi, không biết mệt mỏi giảng giải những điều này cho mọi người. tuy rằng hiệu quả ít, nhưng bọn họ vẫn cứ tiếp tục.
Đám người này, lại đều là một đám người đọc sách, sức lực của bọn họ trói gà còn không chặt, nhưng bọn họ là những thanh niên có tư tưởng tiến xa nhất, có một đạo ngạo nhiên chính khí, bách tà không nhập, cho nên bọn họ mới không ngại cực khổ mà chạy khắp các nơi.
Mà trong thành thị, cũng có một đám người như vậy, cũng làm những việc tương tự như vậy, những người này được một vị lão giả bảy mươi tuổi dẫn đầu, mỗi ngày cũng lao lực bên ngoài, giảng giải tư tưởng này cho mọi người. Vị lão nhân này, chính là Lương Liên.
Sắp chạng vạng, những người bận rộn cả một ngày đều muốn nghỉ ngơi. Lương Liên được hai vị học sĩ đỡ, đang trên đường hồi phủ, vừa lúc đụng phải Cơ Trọng Thiên đang dẫn theo một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi.
Vừa thấy đứa bé này, tuy rằng béo mập khả ái, anh khí hiển lộ, đã thế thông minh phi phàm, trời sinh có một loại khí khái và linh khí mà người bình thường không hề có, nhưng Lương Liên khi nhìn thấy đứa nhỏ này, trong mắt tinh quang bắn ra, cũng quên mất mệt mỏi, tinh thần tỏa sáng, trẻ lại giống như bốn mươi tuổi, lập tức đến chặn đường Cơ Trọng Thiên để hỏi lai lịch của đứa bé.
Đứa bé này, đúng là Vân Thừa.
Mấy ngày nay, Vân Thừa vẫn do Cơ Trọng Thiên dẫn đi khắp các nơi, thể nghiệm nhân sinh bách thái, giảng giải cho hắn biết một ít chân lý tồn tại ở thế gian này, hôm nay cũng mới trở lại trong thành Lợi Châu, lại gặp được đoàn người Lương Liên.
E rằng đây là sự gặp nhau quan trọng trong vận mệnh, sự gặp gỡ trong mơ ba lần liền của Lương Liên hiện giờ đang tái hiện, lúc Lương Liên nhìn thấy Vân Thừa, đã quyết định phải đem sở học cả đời truyền cho đứa bé này, thông qua hắn lan truyền thiên hạ, giáo hóa cho lòng tin kiên định của sinh linh.
Mà Vân Thừa tuy rằng tuổi còn rất nhỏ, nhưng thông minh nhanh trí. Ngoài ý muốn của Cơ Trọng Thiên, khi Vân Thừa vừa nhìn thấy Lương Liên, liền nói với hắn muốn bái Lương Liên làm sư phụ.
Có thể đây là một loại chỉ dẫn của Tạo Hóa, Cơ Trọng Thiên cũng không phản đối, bất quá hắn cũng không nói cho đoàn người Lương Liên biết thân phận của Vân Thừa là người thừa kế nhân hoàng, chỉ nói cho hắn biết đây là hài tử của Vân Thiên Hà.
Chỉ một câu nói này thôi, Lương Liên cũng đã biết được nhân quả trong đó, khi hắn ba lần liền trong mơ gặp dược cảnh tượng thần kỳ này, sự chỉ dẫn và ảnh hưởng của Tạo Hóa này, khiến cho hắn không chỉ đi xa ngàn dặm tới Hạ quốc nhập sĩ, chính là vì hài tử này.
…
Đứng trên hư không ở phía sau, Vân Thiên Hà lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng không khỏi lộ ra chút dáng vui mừng tươi cười, dáng tươi cười này, dường như ánh sao lóe lên, nháy mắt mỉm cười.
Lúc Vân Thừa cúi lạy sư phụ, hắn ở phía sau, cũng không tự giác mà ngẩng đầu lên, dùng con ngươi trong vắt nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao vô tận, đột nhiên cũng lộ ra một nụ cười thiên chân khả ái.
Đối với phụ tử, cho dù không có gặp nhau, thì bọn họ vẫn luôn tồn tại cái gọi là cảm ứng tâm linh kỳ diệu.
Một mực yên lặng nhìn theo nhi tử cùng với Cơ Trọng Thiên và Lương Liên cho đến khi họ biến mất nơi đầu đường, lúc Vân Thừa nghịch ngợm quay đầu lại nhìn lên bầu trời, ngóng nhìn những ngôi sao đang phát sáng trên bầu trời, Vân Thiên Hà cũng không hạ xuống Lợi Châu Thành, thân ảnh dần dần biến mất trong hư không.
Hắn thông hiểu Tạo Hóa, cho nên hắn biết, ảnh hưởng của Tạo Hóa đối với chuyện này, để nhi tử và Lương Liên gặp nhau, cũng là bước ngoặt trọng yếu của tương lai, của một thời đại văn minh sau này.
…
Đại điện tàng long, hai tiểu cô nương Đồ Nguyệt Vi và Đồ Nguyệt Linh đang chơi đùa vui vẻ ở trên sân chính điện rộng rãi, đột nhiên vứt đồ chơi, xoay người bỏ chạy, khiến cho Vân Tư và một vị thiếu nữ nữa đang cố gắng chống đỡ cảm thấy khó hiểu, cũng chỉ biết theo sát hai nàng. Chỉ thấy Nguyệt Vi chạy vào nhà, tìm được Tô Tuyết đang làm cơm, kêu lên:
– Mẹ, Mẹ! Ba ba hình như đã trở về.
– A?
Tô Tuyết nghe vậy sửng sốt, lập tức xoay người lại hỏi:
– Vi nhi, ngươi làm sao biết ba ba đã trở về?
– Ta cảm giác ba ba ở trên trời nhìn ta chơi, bộ dáng rất hài lòng. Thế nhưng ta không biết vì sao ba ba không đến chơi với ta.
Tiểu Nguyệt Vi dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói, vẻ mặt khó hiểu, hi vọng mẹ nàng có thể giải đáp.
Tô Tuyết nghe vậy, thần sắc không khỏi buồn bã, dỗ dành nàng:
– Vi nhi, hiện tại ở bên ngoài rất loạn, ba ba có rất nhiều việc cần làm, sau khi xong nhất định sẽ trở về xem chúng ta. Ngươi đi chơi với Tư Vân cô cô đi, một lúc nữa bà nội tỉnh dậy, ngươi đi đưa cơm cho bà.
– Ân! – Tiểu Vi gật đầu bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
Ta không chơi, ta muốn đi tìm Tam nương.
Sau khi thấy nữ nhi chạy ra ngoài, Tô Tuyết không khỏi rớt nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn nhìn thật chăm chú, lẩm bẩm nói:
– Ta biết ngươi nhất định có thể nghe được tiếng ta nói. Ta không biết vì sao ngươi trở về nhưng lại không xuống xem chúng ta cùng với bà bà. Hay là ngươi có nguyên nhân, nhưng hi vọng ngươi đừng bắt chúng ta chờ lâu quá, được không?
– Sẽ không lâu lắm đâu…
Một thanh âm truyền đến, trong lòng Tô Tuyết chấn động, trên mặt mừng rỡ, mà khi nàng đang muốn nói gì đó, thì thanh âm kia cũng đã tiêu tán, nàng không còn cảm thấy gì nữa.