Kinh ngạc, nghi hoặc và nghi kỵ, Thái Bình công chúa không rõ ràng.
Nàng nghe được Tần Tiêu gọi nàng là ‘cô cô’.
Hắn cực ít dùng xưng hô này. Nhưng mà tiếng này vừa gọi ra thì vô cùng thân thiết thân tình, giống như hắn đang nói chuyện phiếm với thân nhân vậy.
Thu tay lại?
Trên mặt Thái Bình công chúa xuất hiện vui vẻ mãnh liệt:
– Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Tần Tiêu lạnh nhạt mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn qua Thái Bình công chúa:
– Đương nhiên.
Thái Bình công chúa lẳng lặng nhìn qua Tần Tiêu, ngây người hồi lâu, đột nhiên thản nhiên cười:
– Ngươi rất buồn cười, Tần Tiêu.
– Thật sao…
Tần Tiêu than nhẹ một tiếng, mỉm cười.
Hai người đối lập trước vô tự bia, áo choàng hoa lệ bay múa.
Trước Càn lăng trống trải, thân ảnh hai người đột ngột. Bọn người Lý Tiên Huệ lúc này kinh sợ đứng ở gần lăng Cao Tông xa xa, nhìn qua hai người bên này.
Thái Bình công chúa tươi cười, tràn đầy tự tin:
– Tần Tiêu, ngươi là một người mới, là nhân tài được mẫu thân của ta thưởng thức. Đồng thời cũng là nhân tài mà ta thưởng thức. Ta hy vọng ngươi có thể nhớ ơn tri ngộ của mẫu thân. Cũng nhận rõ một ít tình thế trước mắt, làm ra lựa chọn sáng suốt. Ngươi là người thông minh, có thể nghe rõ ta đang nói cái gì đấy.
– Kỳ thật ta vẫn rất ngu xuẩn.
Tần Tiêu cười tự giễu, đưa mắt nhìn qua dãy núi xa mông lung, cảm khái nói ra:
– Ngu xuẩn tới mức tin tưởng trên triều đình còn có người lương thiện, ngu xuẩn đến tin tưởng người khác còn có cảm tình vĩ đại nhất. Chuyện đã chứng minh ta sai, sai quá nghiêm trọng. Một khi con người bị lợi ích làm choáng váng đầu óc, chuyện gì cần làm lại ném ra khỏi đầu, giống như biến thành người điên vậy.
Thái Bình công chúa hoàn toàn không có tức giận.
Lúc này mỉm cười nhìn qua Tần Tiêu:
– Ngươi quả nhiên là một người đa tình.
– Vâng, ta thừa nhận. Thậm chí có thể nói là lạm tình.
Tần Tiêu cười khổ, sắc mặt tái nhợt và thất lạc.
– Khó được hữu tình lang…
Thái Bình công chúa chậm rãi đi hai bước. Tới gần Tần Tiêu một ít.
Nàng đẫy đà khuôn mặt, khiết trượt Như Ngọc; cái trán hoa điền, lại như lửa giống như huyễn nát. Mắt phượng chau lên, môi son răng trắng.
Lý Tiên Huệ nói nàng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Đường, cho dù một chút nịnh nọt cũng không xem như trái lương tâm.
Một nữ nhân bốn mươi tuổi bộ dạng thùy mị có một không hai của thiên hạ.
Thái Bình công chúa mỉm cười. Giống như tỷ tỷ nhân từ hòa ái.
– Tần Tiêu, ngươi rất thông minh, thông minh đến ngay cả ta cũng phải e ngại ngươi đấy, làm cho ta thức trắng đêm khó ngủ. Ngươi có nghĩ tới người thông minh như ngươi thái tử sẽ thả tâm sao?
– Có lẽ vậy.
Tần Tiêu cười khổ tự giễu, hàm hồ suy đoán cho qua chuyện.
Gió lớn và sắc trời lạnh lẽo. Áo bào của hai người không ngừng bay múa.
Thái Bình công chúa nhìn qua bầu trời, con mắt như biết mỉm cười, nói:
– Tuyết sắp rơi, sắp tới đầu đông rồi.
Tần Tiêu tùy ý cười cười qua loa, nhớ tới ba năm trước Lạc Dương đi vấn an Võ Tắc Thiên lần cuối cùng. Ngày hôm đó chính là đầu mùa đông tuyết rơi.
– Trong lòng ngươi rất kinh ngạc, đúng không?
Thái Bình công chúa nhàn nhạt nói ra:
– Vì cái gì là Càn lăng lại không có một người thủ mộ.
– Không tính là kinh ngạc a.
Tần Tiêu bình tĩnh nói:
– Theo ta được biết, nơi này không chỉ có người thủ vệ, còn có đội quân đóng giữ bảo vệ hoàng lăng.
Thái Bình công chúa có chút gật đầu:
– Xem ra ngươi cũng hiểu ý của ta, kỳ thật chúng ta là người hiểu chuyện, không cần phải quấn bao nhiêu chuyện. Chuyện cho tới bây giờ Tần Tiêu, ngươi có bằng lòng đi theo ta không?