Năng lượng ẩn chứa trong đám mây đen này cực kỳ khủng bố.
– Chết tiệt!
Lâm Minh thầm mắng một câu trong lòng, xoay người bỏ chạy.
Hắn đã bất chấp đi nghĩ đây là tình huống gì, ở trong ngọc giản Cực Tinh tháp chủ để lại dường như chưa từng nhắc qua loại chuyện này.
Tốc độ của Lâm Minh cực nhanh, nhưng là tốc độ của người sau lưng cũng không chậm. Bởi vì vừa rồi Lâm Minh trì hoãn trong nháy mắt, bọn họ đã vọt tới địa phương cách Lâm Minh chỉ xa có mấy chục trượng.
Trong khoảnh khắc xoay người, Lâm Minh nhìn rõ dung mạo một người, dường như là Đoan Mộc Quần.
Thời điểm này đã không còn kịp hỏi là chuyện gì xảy ra, Lâm Minh chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng.
Sóng thần ma vân phía sau dường như là một con cự thú thái cổ, cắn nuốt mọi thứ trên đường nó đi qua. Mây đen cuồn cuộn, cao chừng trăm trượng, năng lượng ẩn chứa trong đó khiến người không dâng lên nổi dũng khí phản kháng.
Mà muốn dựa vào phi hành né tránh ma vân cũng là không có khả năng, bởi vì Vạn Cổ Ma Khanh cấm bay. Luận tốc độ, ma vân nhanh hơn tốc độ võ giả đang chạy rất nhiều. Mấy người toàn lực chạy băng băng, mà sau lưng bọn họ sóng thần màu đen lại càng ngày càng gần!
– A!
Một tiếng kêu thảm loáng thoáng vang lên, Lâm Minh căn bản không cần quay đầu nhìn là biết có võ giả bị sóng thần mây đen nuốt sống, kết cục có thể nghĩ mà biết!
Sát khí trong không khí bị khuấy thành vòng xoáy mãnh liệt, Lâm Minh vận dụng Không chi ý cảnh, súc địa thành thốn, tốc độ phát huy đến mức tận cùng. Hắn nhanh hơn tốc độ tất cả mọi người phía sau, nhưng cho dù là vậy cũng không nhanh bằng sóng thần ma vân.
Mà đúng vào lúc này, trong mắt hắn ánh sao chợt lóe, trong tầm nhìn của hắn, cuối sương mù xuất hiện một ngọn núi màu đen.
Nhìn độ cao ngọn núi kia, cao chừng mấy trăm trượng.
Lâm Minh trong lòng mừng rỡ, không nói hai lời, triển khai thân pháp Kim Bằng Phá Hư, tốc độ cao nhất lao về phía ngọn núi!
Tuy nói nhìn núi chạy ngựa chết, nhưng là bởi vì sương mù che chắn, khi Lâm Minh nhìn thấy ngọn núi đã cách không xa.
Dưới tốc độ cực hạn của hắn, chỉ thời gian mấy chục hô hấp hắn liền vọt tới dưới chân núi!
Đem thân pháp phát huy đến tận cùng, Lâm Minh một hơi xông lên đỉnh núi, lúc này hắn mới xoay người nhìn. Lại thấy dưới chân núi, lại có mấy võ giả bước lên ngọn núi màu đen, tốc độ cao nhất vọt lên đỉnh núi.
Mà thời điểm này, sóng thần ma vân đã phi thường gần. Khi nó mãnh liệt đi tới, mặt đất đều đang run rẩy, xem uy thế cực kỳ khủng bố đó Lâm Minh rất lo lắng ngọn núi này có thể sẽ bị xói lở hay không.
– Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lâm Minh kinh hồn chưa yên hỏi.
– Hắc hắc, vận khi ngươi thật tốt, mây đen kia chính là Vạn Cổ Ma Khanh phun trào. Bình thường Vạn Cổ Ma Khanh sau khi phun trào sẽ tiến vào thời kỳ ổn định, mấy chục năm đến mấy trăm năm sẽ không phun trào. Lần này không biết là chuyện gì xảy ra, cho nên mới nói ngươi vận khí tốt…
Thanh âm có chút trêu đùa của Ma Quang vang lên trong đầu Lâm Minh, lúc trước Ma Đế ở Vạn Cổ Ma Khanh cũng từng gặp qua Vạn Cổ Ma Khanh phun trào.
– Đây chính là Vạn Cổ Ma Khanh phun trào?
Lâm Minh trong lòng cả kinh, Vạn Cổ Ma Khanh mấy chục năm đến mấy trăm năm phun trào một lần. Mỗi lần phun trào, sẽ phun ra lượng lớn năng lượng xao động. Ma Thần Chi Cốt cùng với tà linh khủng bố ở sâu trong Vạn Cổ Ma Khanh.
Năng lượng trong Vạn Cổ Ma Khanh sau khi phun trào cực độ hỗn loạn, tuyệt địa tầng tầng, xác suất ngã xuống cực cao. Nhưng là bởi vì lúc này cơ duyên trong Vạn Cổ Ma Khanh cũng nhiều nhất, cho nên sau lần vừa rồi Vạn Cổ Ma Khanh phun trào, võ giả tiến vào trong đó ngược lại là nhiều nhất.
Trong lúc nguy cơ ập vào đầu, Lâm Minh căn bản không kịp hỏi kỹ. Chỉ nghe “ầm” một tiếng nổ lớn, sóng thần ma vân đánh mạnh lên vách núi, bắn lên dòng năng lượng màu đen cao trăm trượng. Ngọn núi màu đen chấn động mạnh dường như không chịu được lực đánh vào thật lớn này, muốn sụp xuống.
Mảng lớn núi đá trực tiếp bị sóng thần ma vân xé rách ra, một võ giả không kịp trèo cao hơn ngay cả kêu thảm cũng chưa thể phát ra, trực tiếp bị ma vân nuốt trọn, ngay cả một đóa bọt sóng đều không bắn lên.
Mà ở phía trước đội ngũ, đám người Đoan Mộc Quần thì vọt lên vị trí gần đỉnh, may mắn né tránh sóng thần đánh vào.
Lâm Minh cúi đầu nhìn, lại thấy ở cách đỉnh núi không xa, Đoan Mộc Quần luôn luôn nho nhã hiện đầy đầu mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, kinh hồn chưa yên. Hiển nhiên cũng tiêu hao không nhỏ.
Ở phía sau Đoan Mộc Quần còn có hai võ giả Yêu Tinh tộc, ba võ giả Cự Ma tộc xếp trong Thiên Ma thất tinh.
Hai võ giả Yêu Tinh này phân biệt là Phong Thần và Lam Thấm.
Về phần võ giả Cự Ma tộc, Lâm Minh cũng nhận biết một người, là Hắc Thạch đến từ Cự Phủ tháp. Hắc Thạch đồng dạng là truyền nhân thánh địa, đến từ thánh địa Cự Ma tộc, thiên phú không kém so với Phong Thần.
– Lâm Minh!???
Đoan Mộc Quần người đầu tiên nhìn thấy Lâm Minh, trong lòng đột nhiên cả kinh. Trước đó hắn từ trong miệng Lam Thấm nghe nói tin tức của Lâm Minh, hắn cho rằng Lâm Minh đã ngã xuống, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy Lâm Minh ở nơi này.
Võ giả khác lúc này cũng chú ý tới Lâm Minh, Phong Thần chỉ thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền bình thường trở lại. Hắn nguyên bản không tin Lâm Minh đã chết, hiện tại nhìn thấy Lâm Minh ngược lại ở trong tình lý.
Kinh ngạc nhất chính là Lam Thấm. Nàng đích thân trải qua tuyệt địa Huyết Yêu cốt, tự nhiên biết sự khủng bố của tuyệt địa đó. Lại tận mắt nhìn thấy Lâm Minh quay về trong tuyệt địa, nửa canh giờ đều không thể đi ra. Nàng tuy rằng trong miệng nói Lâm Minh là mất tích, nhưng là trong lòng đã kết luận Lâm Minh đã chết rồi. Tuyệt đối không nghĩ tới, Lâm Minh hiện giờ yên lành xuất hiện trước mắt.
Chẳng lẽ hắn xông qua tuyệt địa, lại một mình một người vượt qua khoảng cách mấy ngàn dặm, đi tới khu vực trung ương của Vạn Cổ Ma Khanh?
Hắn làm như thế nào?
Một điểm này không riêng gì Lam Thấm cảm thấy khó tin, những người khác cũng đều cảm thấy khó thể tin. Hành động một mình nguy hiểm hơn nhiều so với tổ đội, huống chi Lâm Minh còn không có dẫn đường.
Mà đúng vào lúc này, Phong Thần đột nhiên trong lòng thoáng động, đột nhiên nhìn Lâm Minh một cái:
– Đột phá Toàn Đan rồi?
Lâm Minh hơi hơi cười với Phong Thần, nói:
– Phong Thần huynh, hạnh ngộ. Lâm mỗ ở trong Vạn Cổ Ma Khanh tìm được một địa phương tương đối an toàn, may mắn đột phá.
Một câu hời hợt bâng quơ của Lâm Minh khiến võ giả ở đây trực tiếp hết lời.
Ở trong Vạn Cổ Ma Khanh còn có địa phương an toàn sao? Ở trong này đột phá Toàn Đan, muốn chết sao?
Huống chi, tu vi Lâm Minh nguyên bản chỉ là nửa bước Toàn Đan, theo lẽ thường không có thời gian nửa năm đừng mơ đột phá. Hắn làm như thế nào?
Chẳng lẽ là cơ duyên tìm được ở trong Vạn Cổ Ma Khanh?
Cũng chỉ có giải thích này!
– Lâm huynh thật đúng là vận may.
Hắc Thạch ê ẩm nói, đem đột phá của Lâm Minh quy kết vào vận khí. Cũng là bởi vì hành trình Vạn Cổ Ma Khanh lần này của hắn thật sự là thu hoạch ít đến đáng thương.
Vận may?
Lam Thấm lại không nghĩ vậy. Trong khoảnh khắc nàng phát hiện Lâm Minh đột phá, trong lòng đã biết cơ duyên của Lâm Minh là tìm được ở đâu.
Lúc trước ở tuyệt địa đó, Lâm Minh lấy cớ trở về căn bản là không phải tìm Tu Di giới gì, mà là bởi vì hắn phát hiện cơ duyên nào đó, quay lại tìm kiếm!
Nhưng là… Ở trong tuyệt địa đó ẩn giấu một tà linh cường đại đến khiến người sợ hãi, nó giết chết cường giả cấp tôn chủ chỉ cần trong nháy mắt! Ở dưới loại tình huống đó, Lâm Minh là như thế nào phát hiện cơ duyên, lại làm sao đem cơ duyên lấy đi dưới sự che chở của tà linh?
Điều này làm sao có thể?
Lam Thấm nghĩ đến đây theo bản năng bịt kín miệng, nàng cảm thấy Lâm Minh trước mắt trở nên thần bí.