“Ông anh, với câu này của ông anh! Tôi sao có thể để ông anh chịu thiệt chứ, hai trăm, ông anh không đồng ý tôi liền xuống xe!”, Đông Phương Hạ rất tán thưởng tài xế này, nhìn vẻ bề ngoài, chắc là khoảng ba lăm tuổi. Là người khá được! Người đàn ông có tính cách như này, chắc chắn có rất nhiều bạn bè.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Đông Phương Hạ, tài xế cười lớn: “Hai trăm thì hai trăm, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm”.
“Được!!”
Đông Phương Hạ cũng thoải mái đồng ý! Nhưng anh đang lo lắng cho Hác Hiên, vì vậy lúc nói chuyện cùng tài xế, tư tưởng không tập chung! Điều này tài xế cũng nhìn ra được!
“Cậu trai trẻ, nhìn dáng vẻ này của cậu, có phải cãi nhau với bạn gái không?”
Đông Phương Hạ lắc lắc đầu: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng cãi nhau với bạn gái, nhưng thường xuyên đấu võ mồm! Ông anh, đừng gọi cậu trai trẻ cậu trai trẻ nữa, nếu không chê thì cứ gọi tôi là Tiểu Hạ!”
“Được! Tiểu Hạ, tôi là Viên Hào!”
“Chẳng trách anh Hào lại hào sảng như vậy, thì ra trong tên của anh cũng có một chữ “Hào”!, Đông Phương Hạ trêu nói.
“Quen rồi quen rồi!”, Viên Hào xua xua tay. Nếu anh ta biết người ngồi phía sau anh ta là bá vương xã hội đen phía Bắc, không biết còn dám gọi thẳng Đông Phương Hạ là “Tiểu Hạ” nữa không.
Đến nội thành, Viên Hào đang định hỏi Đông Phương Hạ muốn đi đâu, thì điện thoại của Đông Phương Hạ đúng lúc vang lên! Nhìn thấy là số điện thoại của Dạ Phong, Đông Phương Hạ vội vàng nhận điện thoại.