An Na tiếp tục: “Đến hôm nay ta mới hiểu ra một đạo lí, trên đời này, không phải cứ nỗ lực là có kết quả, đây là thế giới lấy sức mạnh làm tiêu chuẩn, thắng làm vua thua làm giặc, dù đúng hay sai…”
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả thứ gọi là kiên cường, tôn nghiêm đều thật nực cười, sống sót mới là quan trọng nhất, ta là nữ vương, ta có trách nhiệm với bách tính trăm họ của tộc La Sát”.
“Vì thế, mọi người không cần khuyên ta, ta đã quyết, hãy giao nộp ta và mở cổng đầu hàng”.
“Không…nữ vương bệ hạ…không thể…”
“Nữ vương bệ hạ…”
An Na không lên tiếng, quay người rời đi, bỏ lại phía sau mấy chục tướng lĩnh vẫn quỳ bất động dưới đất…
Biên giới phía bắc, Pháo Đài Đỏ.
Cuối cùng thì Đa Đoạt cũng đến được Pháo Đài Đỏ, hai mươi vạn quân Hoa Hạ đã đợi ở đây rất lâu.
“Thuốc súng đem đủ chưa? Nghe nói ngựa Khoa Nhĩ Mạn chạy cực kỳ nhanh”.
“Đa tướng quân yên tâm, tất cả thuốc súng ở các thành trì xung quanh đều đã đưa đến đây, đảm bảo đánh gãy chân chó của Khoa Nhĩ Mạn”.
“Ừm, tốt lắm, ta rất thích cách ăn nói của ngươi, thẳng thắn”.
“Hi hi, đều do Đa tướng quân dạy hay”.
“Được rồi, đây là bản đồ, ta dẫn khinh khí cầu tiến về phía trước, ngươi dẫn đại quân hỗ trợ phía sau, trong vòng năm ngày bắt buộc phải đến được vương thành La Sát, nếu không là toi”.
“Đa tướng quân yên tâm, vì chị dâu, chúng ta nhất định đến đúng thời gian, đánh chết đám súc vật Khoa Nhĩ Mạn, báo thù cho chị dâu”.
Đa Đoạt nghe xong câu này thì trợn mắt, đá vào mông tướng lĩnh kia.
“Tiểu tử thối, còn nói linh tinh, ta cho ngươi biết tay, chúng ta là vì hoàng thượng chứ không phải…aiz…cút ra ngoài”.
Diệp Luật Khâm trông thấy hàng ngàn binh sĩ Hắc Kỳ quân xuất hiện, còn có vô số hỏa pháo và thuốc súng, giống như nhìn thấy ánh sáng hi vọng trong đêm tăm tối.