– Uông đại ca! Đại ca bảo quen biết Hồ Phỉ, vậy hình thù gã thế nào?
Hồ Phỉ nghe hắn hỏi đến mình không khỏi run lên, chú ý lắng tai nghe.
Lại nghe Uông Thiết Ngạc thở dài đáp:
– Hồ Phỉ nhỏ tuổi chẳng những võ nghệ cao cường mà còn thích kết giao bằng hữu. Đúng là một trang hảo hán. Nhưng gã lại đối nghịch với Phúc đại soái. Đêm qua đã vào phủ hành thích. Chẳng lẽ ông bạn còn chưa nghe thấy vụ này ư?
Người kia cười nói:
– Uông đại ca! Tuy đại ca quen biết Hồ Phỉ mà chẳng được thăng quan phát tài thì chúng ta hãy uống rượu xong đi đã. Nếu ra đường gặp gã, chúng mình tóm lấy, há chẳng lập nên công lớn?
Uông Thiết Ngạc cười đáp:
– Ha ha! ông bạn nói coi bộ dễ dàng quá! Cứ như ông bạn Trương Hắc thì dù hai chục tên cũng đừng hòng bắt gã.
Trương Hắc tức mình hỏi:
– Còn lão thì sao? Phải mấy tên Uông Thiết Ngạc mới bắt được gã?
Uông Thiết Ngạc đáp:
– Ta lại càng tệ nữa. Đến bốn chục cái bị thịt này cũng chẳng làm gì hơn được?
Trương Hắc cười lạt hỏi:.
– Gã ba đầu sáu tay hay sao mà ghê gớm đến thế?
Hồ Phỉ nghe hai người nói chuyện chẳng ăn ý gì với nhau bất giác động tâm. Nhớ câu thời cơ chỉ trong nháy mắt là vụt qua, chàng không nghĩ ngợi gì nữa mở rèm cất bước chạy sang phòng bên nói:
– Uông đại ca! Đại ca ngồi đây uống rượu ư? ô này! Trương đại ca đây mà! Tiểu nhị. Người dọn đồ của ta qua đây.
Uông Thiết Ngạc và Trương Bắc thấy Hồ Phỉ đến sửng sốt tự hỏi:
– Gã là ai? Bọn mình có quen biết gã đâu?
Uông Thiết Ngạc thoạt nghe thanh âm cũng hơi quen thuộc nhưng thấy mặt chàng hàm râu quai nón thì nhận ra làm sao được?
Hồ Phỉ lại nói:
– Đêm qua tiểu đệ gặp Chu Thiết, Tiêu đại ca và Tăng Thiết âu nhị ca ngồi ở Tụ Anh Lâu uống mấy chung còn nhắc tới đại ca.
Uông Thiết Ngạc chỉ ậm ừ cho xuôi chuyện, hắn vắt óc suy nghĩ xem người ngồi trước mặt mình là ai. Chàng đã quen cả Chu sư ca và Tăng sư ca thì hiển nhiên chẳng phải người xa lạ mà không sao nhớ được. Hắn lại tự mắng thầm là con người hồ đồ.
Tiểu nhị bày rượn lên bàn. Hồ Phỉ nói:
– Bữa nay tiểu đệ làm chủ. Đã lâu lắm chưa được cùng Uông đại ca và Trương đại ca uống một chung nào.
Chàng móc mười lạng bạc liệng ra nói:
– Còn dư cho chưởng quỹ. Phải lấy rượn ngon nhắm tốt đem vào đây.
Tiểu nhị thấy chàng hào phóng liền tỏ vẻ kính cẩn, vâng dạ luôn miệng.
Chẳng mấy chốc rượu nhắm lục tục bưng lên. Hồ Phỉ cười nói vui tươi lại nhắc tới bọn Tần Nại Chi, ân Trọng Tường, anh em Vương Kiếm Anh, Vương Kiếm Kiệt đều là người quen biết, thường khi bàn luận võ công, lúc lại bày trò đổ bác dường như đều là bạn hữu thâm giao của chàng.
Uông Thiết Ngạc rất áy náy vì người ta thân thiệt với mình như vậy mà còn hỏi họ tên thì thật là thất lễ. Nhưng hắn nghĩ bể đầu vẫn không nhận ra người ngồi trước mặt là ai?
Trương Hắc cũng cho Hồ Phỉ là bạn thân của Uông Thiết Ngạc, lại thấy chàng ra tay mau lẹ liền đoán lai lịch không nhỏ, cũng vui lòng quấy quả một bữa.
Uống rượn một lúc rồi đồ nhắm đưa lên hết. Uông Thiết Ngạc không nhịn được nói:
– Xin đại ca tha thứ cho tại hạ vô lễ. Tại hạ càng sống càng hồ đồ.
Lão giơ tay lên cốc mạnh vào trán một cái nói tiếp:
– Trong lúc thảng thốt, tại hạ không nhớ được tên họ lão cạ Thế có chết không?
Hồ Phỉ cười đáp:
– Uông đại ca qụa? là quý nhân nên đãng tính. Tối hôm qua đại ca còn ngồi ăn cơm ở nhà tiểu đệ mà cũng quên rồi ư? Đáng tiếc không đủ người để đánh bài cẩu rồi đưa đến chỗ Chu đại ca cùng người ta động thủ ra chiêu, làm tổn thương hòa khí.
Uông Thiết Ngạc sửng sốt, miệng ấp úng:
– Đại ca… đại ca là…
Hồ Phỉ cười đáp:
– Tiểu đệ là Hồ Phỉ đây mà.
Chàng vừa nói câu này khiến cho Uông Thiết Ngạc và Trương Hắc giật nẩy mình lên như cái lò xọ hai người kinh hãi không bút nào tả xiết.
Nên biết đêm qua Hồ Phỉ gây cuộc đại náo trong Phúc phủ. Người ta xục tìnl bốn mặt từ nửa đếm làm chấn động kinh thành. Bọn vệ sĩ thủ hạ của Phúc Khang An chẳng một ai không biết việc Hồ Phỉ đến hành thích Phúc đại soái đêm qua.
Hồ Phỉ cười hỏi:
– Sao? Tiểu đệ chỉ đeo bộ râu giả mà Uông đại không nhận ra được ư?
Tài hóa trang của tiểu đệ khá lắm rồi phải không?
Uông Thiết Ngạc khẽ nói:
– Nói khẽ chứ! Hồ đại ca! Trong thành khắp nơi đang tìm kiếm đại ca, sao đại ca lớn mật thế? Còn dám đến đây uống rượn ư?
Hồ Phỉ cười đáp:
– Sợ cái gì? Đến Uông đại ca còn không nhận ra được tiểu đệ thì người ngoài nhận biết thế nào nổi?
Uông Thiết Ngạc hỏi:
– Đại ca còn chần chờ ở Bắc Kinh là không được đâu, nên chuồn ra khỏi thành cho lẹ. Có đủ tiền hành phí không?
Hồ Phỉ đáp:
– Đa tạ Uông đại ca đầy lòng nhiệt huyết, tiểu đệ có đủ tiền rồi.
Chàng nghĩ bụng:
– Lão này tính nết thô lỗ nhưng lại là người rất trung hậu.
Trương Hắc biến sắc cúi xuống không nói nửa lời.
Uông Thiết Ngạc lại nói:
– Bữa nay cổng thành đều tra xét rất nghiêm mật. Lúc đại ca dời thành chớ để sơ hở. Uông mỗ cùng Trương đại ca đưa Hồ đại ca ra khỏi thành thì chắc chắn hơn. Trình cô nương đâu rồi?
Hồ Phỉ lắc đầu đáp:
– Tạm thời tiểu đệ chưa đi được vì chưa đòi xong nón nợ của Phúc đại soái Trương Hắc nghe tới đây sắc mặt ra chiều khác lạ.
Uông Thiết Ngạc nói:
– Hồ đại ca! Bản lãnh Uông mỗ không bằng đại ca nhưng có điều khuyên can. Phúc đại soái quyền thế nghiêng trời. Đại ca đối nghịch với lão nhân gia thì làm sao chống chọi được? Uông mỗ ăn chén cơm lão nhân gia phải làm việc dưới trướng cũng chẳng bảo vệ cho đại cạ Bữa nay mạo hiểm đưa đại ca ra ngoài thành. Đại ca nên đi mau.
Hồ Phỉ đáp:
– Không được! Uông đại ca! Đại ca có biết tiểu đệ đắc tội với Phúc đại sáoi ở chỗ nào không?
Uông Thiết Ngạc đáp:
– Uông mỗ chưa rõ đang muốn hỏi Hồ đại ca.
Hồ Phỉ liền theo thuật chuyện Phúc Khang An đến Thương Gia Bảo quen biết Mã Xuân Hoa trong trường hợp nào, nàng sanh hai đứa con ra sao. Về sau nàng về phủ thế nào và đêm qua bị trúng độc làm sao nhất nhất thuật lại.
Chàng lại nói cả đến việc giải cứu Mã Xuân Hoa mà nàng thương nhớ hài nhi, tính mệnh rất nguy cấp nên dù gặp muôn ngàn nguy hiểm cũng phải đi cứu hai đứa nhỏ về cho Mã Xuân Hoa.
Uông Thiết Ngạc càng nghe càng tức giận, vỗ bàn nói:
– Té ra lòng dạ hắn độc ác đến thế! Hồ đại ca! Đại ca thật không hổ là đấng anh hùng nghĩa hiệp khiến người ta phải kính phục. Nhưng cuộc phòng thủ trong phủ Phúc đại soái rất sâm nghiêm. Không biết bao nhiêu cao thủ canh giữ khắc nơi. Việc cứu hai đứa nhỏ không làm được đâu. Đành phải chờ vụ này lắng xuống sẽ tìm cách khác.
Hồ Phỉ đáp:
– Tiểu đệ có kế này hãy dùng thủ coi. Chúng ta mượn sắc phục của Trương đại ca giả làm tên vệ sĩ, chờ đến đêm Uông đại dẫn vào phủ động thủ Trương Hắc biến sắc đứng phắt dậy, tay nắm đốc đao.
Hồ Phỉ tay trái cầm chung rượu uống, Tay mặt đưa ra gắp rau. Đột nhiên chàng hất nửa chén rượu vào mắt Trương Hắc.
Trương Hắc ” ối ” lên một tiếng kinh hoàng giơ tay.
Hồ Phỉ cầm đũa đâm vào huyệt Thần Tàng và huyệt Trung ở trước ngực hắn.
Trương Hắc người nhũn xuống té ngay xuống ghế.
Điếm tiểu nhị nghe tiếng động chạy ra. Hồ Phỉ liền bảo gã:
– Quan gia đây say rượn, cần tìm cho y một cái phòng để nghỉ.
Tiểu nhị đáp:
– Cách đây năm nhà là An viên lão điếm. Tiểu nhân đỡ quan gia qua đó.
Hồ Phỉ nói:
– Hay lắm!
Chàng lại thưởng cho gã năm đồng bạc.
Điếm tiểu nhị mừng quá đỡ ngay Trương Hắc vào rồi đóng cửa lại. Chàng còn điểm vào ba chỗ huyệt đạo của Trương Hắc khiến hắn trong vòng mười hai giờ không nhúc nhích được.
Uông Thiết Ngạc trong lòng xao xuyến nhưng thấy Hồ Phỉ hành hiệp trượng nghĩa, cử động mau lẹ sáng suốt cũng vô cùng bội phục. Có điều lão thấy vụ này cực kỳ nguy hiểm nên rất dỗi lo âu.
Hồ Phỉ cởi áo ra mặc sắc phục võ quan của Trương Hắc vào mình. May ở chỗ thân hình hai người suýt xoát ngang nhau nên chàng mặc rất vừa vặn.
Uông Thiết Ngạc nói:
– Uông mỗ đi nhận phiên canh, lát nữa sẽ trở lại.
Hồ Phỉ đáp:
– Uông đại ca cáo bệnh cho Trương Hắc, nói y là bị cảm nặng không thể đương sai được. Tiểu đệ chờ ở đây. Chừng canh hai đại ca đến dẫn đi.
Uông Thiết Ngạc ngẩn người ra một lát toan giải thích để chối từ nhưng lại nghĩ nếu muốn trở thành hảo hán thì phải bỏ hết vinh hoa phú qụý. Còn nhất tâm, vì Phúc đại soái ra sức thì chẳng cần phân biệt phải trái nhưng cũng không đành lòng.
Hồ Phỉ lại nói:
– Uông đại ca! Việc này không thể quyết định mau lẹ. Đại ca bất tất phải trả lời ngay bây giờ.
Uông Thiết Ngạc gật đầu ra khỏi điếm.
Hồ Phỉ nằm xuống ngủ liền. Chàng biết công cuộc trước mắt là một canh bạc lớn mà là một canh bạc cửa bằng tánh mạng.
Đến canh hai nếu Uông Thiết Ngạc đến dắt chàng đi trà trộn vào phủ Phúc Khang An là may nhưng hành động này khiến cho cái mạng của họ Uông mười phần có đến chín là đi đứt.
Giữa lão và Hồ Phỉ chưa có mối giao tình đáng kể, đối với Mã Xuân Hoa lại tuyệt vô can hệ. Vì hai người chẳng liên can gì mà liều mình mạo hiểm, líệu Uông Thiết Ngạc có chịu làm không? Từ thuở nhỏ hắn từng được nghe Chu Thiết Tiêu dạy bảo nên lão kính trọng vị đại sư huynh này như thần.
Huống chi hắn đã làm thủ hạ Phúc Khang An lâu năm thì bốn chữ ” Công danh lợi lộc ” đối với hắn không phải chuyện nhỏ.
Giả tỷ Uông Thiết Ngạc là một tay hảo hán giang hồ tâm đầu ý hợp thì Hồ Phỉ quyết chẳng hoài nghi gì nữa nhưng hắn bản lãnh tầm thường, chỉ là tên võ quan chất phác.
Bằng hắn quyết định muốn thăng quan phát tài thì chẳng những canh hai không trở lại mà bốn mặt khách điếm sẽ có hàng trăm cao thủ bao vậy, dù chàng có hết sức qụyết chiến cũng khó lòng yên lành được.
Vụ này trung gian không còn nẻo đường nào quanh co được. Uông Thiết Ngạc chẳng tố giác Hồ Phỉ thì sau này Trương Hắc cũng tố giác.
Hiện giờ trong tay Hồ Phỉ khắc nào đã cầm quân bài mà chưa lật lên. Nếu chàng thua là mất mạng. Ván bài thắng hay bại hoàn toàn trông vào ý niệm của Uông Thiết Ngạc.
Chàng cũng biết Uông Thiết Ngạc chẳng phải hạng người tồi bại nhưng muốn hắn mạo hiểm thái quá là chuyện khó. Sự thỉnh cầu đã vượt mức mà chàng chẳng có chỗ nào hay để đền đáp.
Uông Thiết Ngạc là hạng người nửa thiện nửa ác, không ai liệu trước được. Đem tính mạng trao vào tay người thật là nguy hiểm bất trắc nhưng ngoại trừ cách này chẳng còn biện pháp nào khác. Phúc Khang An đã phòng bị đến thế mà không người dẫn đường thì chẳng thể nào trà trộn vào được.
Hồ Phỉ ngủ ngáy pho phọ Lần này chàng không mơ mộng gì cả, cũng chẳng cần đếm xỉa đến canh bạc lớn kết quả sẽ rao sao. Bài chưa lật ai biết nước bạc thế nào.
Hồ Phỉ ngủ chừng hơn một giờ. Đang lúc mơ màng, trong điếm có người lớn tiếng nói chuyện khiến chàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy.
Bỗng nghe một người hỏi:
– Phải rồi! Ta muốn gặp vị quan gia tự hiệu có chữ Huyền. Y say rượn ư?
Ta có công sự kiếm ỵ Ngươi dẫn ta vào coi.
Hồ Phỉ nghe thanh âm người này không phải là Uông Thiết Ngạc thì giật mình kinh hãi lẩm nhẩm:
– Chà chà! Canh bạc này mình thua rồi.
Chàng cầm đơn đao khẽ đẩy cửa nhìn ra thì chỉ thấy bốn bề tối om, chẳng có động tĩnh gì. Chàng liền tung mình nhảy lên nhóc nhà nằm phục xuống chú ý lắng tai nghe.
Lúc Uông Thiết Ngạc ra đi, Hồ Phỉ nghĩ ngay hắn chỉ có hai đường. Nếu hắn lấy điều nghĩa hiệp làm trọng thì lúc này một mình tới đây để dẫn chàng lén vào Phúc phủ. Bằng hắn tiếc thân cầu lợi thì nhất định sẽ dẫn bọn võ sĩ ở Phúc phủ đến vây bắt. Bây giờ mà hắn không đến là cơ sự hỏng rồi. Nhưng
bốn mặt khách điếm không thấy có người mai phục khiến Hồ Phỉ rất lấy làm kỳ.