“Dùng cái này!” Nhìn cô gian nan đánh zombie, Trình Ý đưa kiếm cho cô, mình lấy rìu chữa cháy bên cạnh.
“Cám ơn.” Nhiễm Tái Tái liếc mắt nhìn kiếm trong tay máu chưa khô, lưỡi đen, hẳn là kiếm tốt.
Tầng bốn trừ zombie này không có con khác chạy đến, bất quá hai người nghe thấy có một phòng truyền đến tiếng zombie gầm rú cào cửa. Cửa khóa trong, Trình Ý trực tiếp chạy lấy đà một chút, loảng xoảng một tiếng đá văng cửa, chỉ thấy bên trong có hai zombie, trong đó nữ zombie còn ở cửa, nam zombie đã trực tiếp lao đến. Trình Ý không để ý đến nữ zombie, trực tiếp một nhát cắt đầu nam zombie, sau đó nhìn cô.
Nhiễm Tái Tái nắm chặt kiếm, dừng một lát, nhìn ánh mắt thúc giục, mới nhắm mắt lại chém lên cổ nữ zombie. Kiếm này còn sắc bén hơn cô tưởng tượng, mới một kiếm, đầu nữ zombie đã rơi, ngừng giãy dụa. Cô rùng mình một cái, bỗng nhiên cảm giác mình hảo tàn nhẫn!
Trình Ý nhìn khuôn mặt cô nhỏ nhắn như hoa như ngọc, yêu diễm kinh người, có chút thản nhiên không đành lòng, mắt mĩ lệ cũng giấu thống khổ, tay nắm kiếm tay khẽ run, không khỏi châm chọc cười. Đột nhiên đại lực áp cô gái trên tường: “Tôi phát hiện cô rất thú vị, nếu zombie này công kích cô, cô sẽ thẳng tay muốn gϊếŧ nó; zombie đã không có năng lực phản kháng, cô lại không đành lòng. Cô cho rằng cô là thánh mẫu phóng sinh sao?”
“A…” Nhiễm Tái Tái trở tay không kịp sợ hãi kêu một tiếng, lập tức nhìn ánh mắt châm chọc của hắn, suy sụp nhỏ giọng giải thích: “Tôi không phải thánh mẫu… Tôi… Tôi đang cố gắng thích ứng!” Chúng dù sao cũng là người, khi không có năng lực phản kháng, cô cảm giác mình không hạ thủ nổi. Ai… Cô biết là không đúng, thế nhưng cô thật sự cần thích ứng.
Cô gái đôi môi hé mở ngưng mắt, có một mùi hương thản nhiên u lan, Trình Ý nghi hoặc càng thêm tới gần cô, lập tức chóp mũi truyền đến một hương thơm càng thêm nồng đậm, hóa ra thực sự có cô gái thân mang dị hương a. Hắn nhìn cô gái càng thêm mê người, làm càn dán mình lên cô, sách, vừa thơm vừa mềm, ngăn cô theo bản năng giãy dụa, tìиɦ ɖu͙ƈ liếm cổ cô trắng nõn trong suốt, sau đó bên tai cô nỉ non: “Bảo bối, kỳ thật em cũng có thể không cần vất vả thích ứng như vậy, chỉ cần em cùng tôi, ân, tôi có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu của em!”
Nhiễm Tái Tái nghiêng đầu tránh hơi thở cực nóng từ cánh mũi hắn, có chút bối rối bắt đầu chống cự: “Chú, chú trước buông tôi ra! Tôi không cần, không cần… Tôi nguyện ý vất vả… Chú đừng như vậy!”
Trình Ý nhìn cô gái kinh hoảng vô thố, hai má phiếm đỏ càng kiều diễm ướŧ áŧ, du͙ƈ vọиɠ bốc lên, bỗng nhiên cả người trầm trọng áp lên cô, cố định tay cô nắm kiếm, không để ý cô giãy dụa, cấp bách cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn. Ngoài ý liệu thơm ngọt mềm mại, khiến hắn lưu luyến vong phản, nhịn không được dùng đầu lưỡi một lần lại một lần miêu tả môi của cô, phát hiện cô càng thêm kịch liệt phản kháng, hắn cúi đầu bên tai cô dụ hoặc nói: “Tôi so học trưởng của em càng thêm lợi hại… Bảo bối, nếu có thể cho hắn, vì sao không thử tôi ~~”
Nhiễm Tái Tái sửng sốt một chút, người đàn ông này làm sao mà biết được? Lập tức nghĩ, MN, coi cô là cái gì? Khốn kiếp, rất vũ nhục người, cô gái tạc mao phẫn hận hung hăng cắn lưỡi người đàn ông một phát.
“Tê…” Hắn ngẩng đầu, không đợi chất vấn liền thấy nước mắt cô gái chảy xuôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô cắn môi mình bật máu, sợ hãi nhìn hắn: “Ô ô chú… Chú cũng muốn bắt buộc tôi?”
Cũng? Bắt buộc?!… Ha, hóa ra Cố Thành là vì thế mới áy náy a! MN… Nhìn cô gái kia ánh mắt đau xót cùng khẩn trương, buông tay ra, lui ra phía sau một bước: “Hảo, đừng khóc.” Tuy rằng cô vạn phần mê người, thế nhưng hắn Trình Ý chưa bao giờ cưỡng bách con gái: “Tôi sai, về sau sẽ không. Yên tâm đi, chúng ta thu thập đồ thôi!”
Nhiễm Tái Tái nâng tay thô lỗ quật cường lau khô nước mắt, đã là tận thế, cô biết cô không có thời gian cùng lý do, không nhìn người kia, cẩn thận theo cầu thang tầng bốn xuống. Cứ như vậy, hai người vẫn trầm mặc xử lý đến lầu một. Sau đó bọn họ tổng cộng có năm túi gạo, bốn túi bột mì, một ít rau dưa, còn có một thùng bia, một thùng nước khoáng, một ít đồ ăn vặt, còn có cá đông lạnh, rất nhiều thịt đông, một ít hoa quả khô.
Nhiễm Tái Tái bình ổn thể lực kịch liệt tiêu hao, nhìn đồ trên mặt đất nghi hoặc, người đàn ông kia rõ ràng lục nhiều nhà hơn mình, vì sao mình lấy được lại so với hắn còn nhiều hơn, bỗng nhiên, nghĩ đến cái gì Nhiễm Tái Tái hô hấp ngưng, kinh hỉ nhìn bóng dáng hắn, nếu thật sự là dị năng liền quá tốt.
Vì trong lúc bọn họ đi tìm đồ, bọn họ cũng phát hiện trong chung cư còn có những người khác, sợ đồ bọn họ lấy được không thấy tăm hơi, Nhiễm Tái Tái liền chủ động trở lại tầng hai gọi người, sau đó vài người chuyển đồ về.
Nhiễm Tái Tái trở lại phòng, cầm túi du lịch của mình, kiên quyết nói: “Học trưởng, nhà bên cạnh đã xử lý xong, em từ hôm nay sẽ ở bên kia. Nếu các anh muốn thu đồ thêm, gọi em một tiếng là được!”
Cố Thành quét mắt nhìn vết thương trên môi cô gái, ánh mắt ám ám, không giữ lại!
Đến cách vách, Nhiễm Tái Tái tìm đồ nữ, rốt cuộc chịu không được mùi máu tươi trên người, rất xa xỉ dùng nước ấm tắm rửa, đổi quần áo, sau đó cầm đồ ăn trong ba lô, thỏa mãn lấp đầy bụng.
s�4 �e�