Nghiên cứu chất kết dính thì hắn và Mai An Tiêm sẽ chịu trách nhiệm chính. Mai An Tiêm đang coi sóc việc lai tạo giống lúa, và trồng trọt chăn nuôi nên hầu như việc này chỉ mình Nguyễn Long xử lý. Chủ yếu đem hắn ra để lấy vía.
Việc chặt tre làm vỉ và chế tạo các dụng cụ xây dựng dĩ nhiên sẽ thuộc về Mai An Long. Nhóm thợ mộc, chế tác của Mai An Long tay nghề càng lúc càng cao nên những việc này không thể làm khó được bọn họ.
Những người còn lại tiếp tục các phận vụ của mình, ai rảnh thì đến trợ giúp.
Thứ hai là về nhân công. Hồng thôn hiện tại tuy nhiều người nhưng ai cũng có việc, chỉ có thể trích ra một phần nhỏ những người mới đến tham gia xây cất. Lại chuyển chọn một số người khéo tay để đạo tạo làm thợ xây.
Trước tiên xây những căn nhà nhỏ. Việc này vừa giúp họ có thêm kinh nghiệm, vừa dần dần thay thế những căn nhà sàn gỗ ở Hồng thôn, lại vừa đồng thời thử nghiệm vật liệu. Một công đến ba việc.
Cuối cùng là vấn đề thiết kế. Bọn họ hiện tại không thể hoàn thành tất cả bốn phòng tuyến ở bốn hướng trong thời gian ngắn, nên quyết định chỉ chọn Hồng Lĩnh để ngăn chặn sự xâm nhập của Sơn Việt trước.
Mai Thúc Loan và Cao Bá Quát sẽ đi khảo sát địa hình, chọn lựa vị trí trên Hồng Lĩnh.
Còn Hồng thôn sẽ được xây một bức tường bao quanh. Trên tường sẽ có chỗ để hai người có thể đi lại, tận dụng ưu thế trên cao ngăn địch. Bên ngoài đào một lớp hào sâu bao quanh. Có bốn cửa ra vào ở bốn hướng, lại thiết kế cầu thả, khi có địch nhân sẽ kéo lên ngăn chặn, y như các thành trì thời xưa.
Nguyễn Long đặt tên cho nó là Thái Bình thành. Vì đây là khu vực nằm ngay trên địa phận tỉnh Thái Bình thời hiện đại.
Nhìn chung cả công trình cần thời gian khá dài, Nguyễn Long cũng không biết bao giờ mới có thể hoàn thành, tới đâu tính tới đó.
….
Ba tháng sau.
“Báo cáo thủ lĩnh, Thiên cảnh cao thủ các tộc đã lần lượt trở về”, Hoàng Văn Đông chạy đến bên ngoài Hồng thôn gặp Nguyễn Long.
Trước mặt hắn là một bức tường đồ sộ, cao gần ba mét, xung quanh được dựng giàn bằng gỗ chằng chịt.
“Tộc Sơn Việt như thế nào?” Nguyễn Long hỏi lại.
“Toàn bộ cao thủ của họ cũng đã trở về, số Thiên cảnh có đến mười ba người”.
“Tiếp tục quan sát, thấy có bất cứ động tĩnh khác lạ nào liền báo cáo cho ta”.
Hoàng Văn Đông tuân lệnh rời đi. Nguyễn Long nhìn bức tường trước mặt trầm ngâm.
Sau thời gian ba tháng, Thái Bình thành cũng chỉ mới xây dựng được một phần tư ở mặt phía bắc.
Nếu muốn tiến độ nhanh hơn cần phải tăng thêm nhân lực, nhưng cần ít nhất qua một tháng nữa, khi mùa gặt tiếp theo hoàn thành mới có thể.
Về phòng tuyến trên Hồng Lĩnh, việc xây dựng tuy khả quan, nhưng hiện tại cũng chỉ được những cứ điểm lẻ tẻ nơi những phương hướng chính, dùng để trì hoãn thời gian của địch thì được. Nếu muốn thật sự trở thành phòng tuyến vững chắc, thời gian cần cũng không thua gì việc xây Thái Bình thành.
“Gọi Cao Bá Bao đến đây giúp ta!” Nguyễn Long phân phó một người gần đó.
Người kia lập tức đi ngay, không bao lâu sau, Cao Bá Bao đã có mặt:
“Thủ lĩnh ngươi gọi ta có chuyện gì?”
“Ngươi tập trung toàn bộ người của Hồng Lâm quân tiến lên phía bắc, tìm cách thiết lập các loại bẫy rập để ngăn chặn sự tiến công của Sơn Việt, nhớ ghi nhớ vị trí để người mình biết đường tránh né”.
Cao Bá Bao ngạc nhiên:
“Sơn Việt tấn công chúng ta?”
“Hiện tại thì chưa, nhưng đề phòng trước vẫn hơn. Còn nữa, xong việc các ngươi cũng không cần trở về. Ở lại nơi đó, cố gắng càng quen thuộc càng tốt.”
“Thủ lĩnh yên tâm, Hoàng Văn Đủ từ nhỏ sống ở nơi đó nên cực kỳ quen thuộc.”
“Tốt! Nếu bọn chúng muốn đánh Hồng thôn, ta sẽ để ít nhất một nửa quân số bọn chúng nằm lại đó”, Nguyễn Long trầm giọng.
Cao Bá Bao bất giác thấy máu nóng dâng lên, liền lĩnh mệnh đi ngay.
Sau thời gian suy nghĩ, Nguyễn Long quyết định dùng chiến thuật đánh du kích đối phó với người Sơn Việt.
Không đâu phù hợp với kiểu đánh này ngoài rừng Lạc Tiên. Chỉ là việc này cũng không phải dễ làm, cũng cần có sự huấn luyện kỹ càng mới được.
Nguyễn Long sẽ soạn thảo chương trình huấn luyện cụ thể, rồi sẽ theo chân bọn họ vào rừng Lạc Tiên. Hy vọng tộc Sơn Việt cho hắn chút thời gian.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính…