Lần này đám tu sĩ theo dõi hắn phần lớn sẽ vùi thân ở nơi này nhưng Lâm Hiên không chút lo lắng. Các thế lực lớn sau khi truy xét cũng chỉ có thể quy tội cho đám cương thi.
Ai bảo bọn chúng dám ngang ngược như thế, hắn đành phải dụng kế tá đao sát nhân!
Sau hai canh giờ thanh quang trên người Lâm Hiên chợt tắt, từ từ hạ xuống đất.
Một phường thị có quy mô rộng lớn xuất hiện trước mắt. Phường thị này do các môn phái trung đẳng quanh đây liên hợp mở ra.
Vì là nơi yếu đạo, các luyện đan sư Linh Dược Sơn thường đến ở chỗ này nên phường thị này khá sầm uất. Các loại tài liệu, nhất là linh thảo dùng luyện đan có chủng loại vô cùng phong phú đa dạng.
Phía sau không còn kẻ bám theo, Lâm Hiên lấy một viên Ẩn linh đan phục dụng vào sau đó thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật. Hắn hóa thân thành một gã trung niên đen gầy tướng mạo tầm thường rồi lại thay đổi trang phục, lúc này mới yên tâm đi vào trong phường thị.
Nói về kết cấu phường thị tu tiên giới về cơ bản là giống nhau, được chia làm mấy khu vực.
Phía đông bán các loại bí thư liên quan đến công pháp cấp thấp, luyện đan chế Khí và các tạp học, tuy nhiên rất hiếm có đồ trân quý do các bí thư đỉnh cấp đều bị các đại môn phái chiếm giữ không lưu truyền ra ngoài.
Phía tây thì bán các loại tài liệu chế Khí. Đương nhiên chủ yếu là tài liệu luyện chế Linh Khí. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài tài liệu quý giá luyện chế pháp bảo như Huyền Thiết Mẫu nhưng đều có giá cao tận trên trời, với lại rất nhanh sẽ bị tông môn thu vào.
Phía bắc thì bán ra những thứ có liên quan đến phù lục. Tại vị trí trung tâm là một số cửa tiệm rất lớn do các đại môn phái đứng đằng sau. Những cửa tiệm này có đặc điểm là diện tích cực lớn, với lại phạm vi bán rất rộng hầu như tất cả các loại tài liệu tu tiên.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi đi về hướng nam nơi có bán các loại linh thảo, hắn chỉ cần một số độc thảo phổ thông nên những cửa tiệm nhỏ nơi đây cũng sẵn có.
Một góc phường thị phía nam này có đến mấy con đường, hai bên đều có treo chiêu bài cửa tiệm khiến Lâm Hiên bật cười, còn thật sự có chút dư vị thế tục.
Hắn tùy tiện đi vào một cửa tiệm.
“Tiền bối, xin hỏi ngươi muốn dùng gì?”
Chưởng quầy là một người trung niên mập mạp, Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, người này có tu vị Linh Động Kỳ tầng thứ năm.
“Các ngươi có râu của Bách Niên Ngô Công không?”
” Bách Niên Ngô Công! Có, có.” Chưởng quầy nghĩ lại một chút, vẻ mặt đầy vui mừng đáp lời.
“Thiên Tu Thảo thì sao?”
“Cũng có.”
Lâm Hiên không ngừng báo tên dược liệu khiến gã mập liên tục gật đầu, Lâm Hiên có chút vui mừng đem một cái ngọc giản ném tới:
“Với mỗi loại dược liệu bên trong, cho ta trên nửa cân.”
“Vâng, tiền bối xin chờ một chút.” Chưởng quầy cung kính cúi đầu, sợ đắc tội với đại cao thủ Trúc Cơ Kỳ này:
“A Tứ, mau dẫn tiền bối dẫn tới phòng bên thưởng trà.” Rồi hắn lập tức quay sang Lâm Hiên: “Xin người đợi chút, vãn bối sẽ đích thân đưa tới.”
Lâm Hiên đang định theo tiểu nhị sang phòng lên thì đột nhiên một trận thanh âm ồn ào truyền vào tai.
“Cút, ngươi còn tới nơi này phá chúng ta làm gì.”
“Tiên sư, van cầu người, ta dùng ngọc giản này đổi lấy một gốc cây Khinh Linh Thảo, tuyệt đối là các người không thiệt” Âm thanh đau khổ mang đầy vẻ khẩn cầu của một thanh niên vang lên.
“Đã nói ngươi cút mau, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.” Tiểu nhị trong điếm không chút động lòng, tiếng nói nét mặt bắt đầu không kiên nhẫn.
Đang chuẩn bị vào nhà bốc linh dược, chưởng quầy cũng quay lại: “Ngô Lập, ta đã nói qua, ngươi đừng tới đây làm phiền chúng ta làm sinh ý nữa, thứ ngọc giản bỏ đi của ngươi sao đổi được một cây Khinh Linh Thảo. Ngươi đã nơi này vô lễ ồn ào vài lần, nếu không phải vì phụ thân đã mất của người cùng ta có chút giao tình, ta đã sớm..hừ hừ”
Khác với vẻ ôn hòa khi tiếp đón Lâm Hiên, lúc này vẻ mặt chưởng quầy trở nên hung lệ, đối với thanh niên đang đau khổ cầu khẩn không chút động lòng.
“Van cầu thúc thúc, ta chỉ cần một cây Khinh Linh Thảo.”
“Cút mau, tai ngươi có bị điếc không?” Trên người chưởng quầy tản mát ra linh lực, chuẩn bị động thủ.
“Hắn là ai?”
Lâm Hiên đi tới, trong mắt hiện chút nghi ngờ, thanh niên này niên kỷ chừng hai mươi, trên người không có chút linh lực, hiển nhiên chỉ là một phàm nhân.
“Tiền bối thứ lỗi, đã quấy rầy người.” Chưởng quầy vội vàng quay sang, trên mặt lại một bộ ôn hòa, cười cười lấy lòng.
Lâm Hiên vẫn không nói gì lạnh nhạt nhìn vào hắn.
Thấy vậy chưởng quầy cả kinh, hắn sao dám đắc tội với một tiền bối Trúc Cơ Kỳ, vội vàng giải thích: “Tên này là Ngô Lập, phụ thân của hắn vốn là một tu tiên giả, nhưng hắn không có linh căn, chỉ là phàm nhân.”
“Phàm nhân?” Lâm Hiên có chút kinh ngạc: “Phàm nhân sao có thể tới nơi này?”
Theo hắn biết, chung quanh phường thị đều có thiết hạ cấm chế không cho phàm nhân xâm nhập vào.
“Tiền bối, phụ thân Ngô Lập này ban đầu cũng ở phường thị đây làm sinh ý, Ngô Lập từ nhỏ sinh trưởng ở nơi này, sau khi phụ thân hắn chết chúng ta cũng không đuổi hắn ra ngoài.”
Lâm Hiên gật đầu, nếu như đuổi Ngô Lập này đi thì vị trí phường thị rất có thể bị bại lộ, ngược lại cũng không thể vô cớ mà giết hắn, tu sĩ dù lãnh huyết nhưng còn chưa đến mức tuyệt tình như vậy.
Những hài nhi không có linh căn, từ nhỏ sớm tiếp xúc tiên đạo mà lại không có cách nào tu luyện, vận mệnh càng thêm thảm thương. Dù sao không phải ai cũng có nghị lực như Lâm Hiên, lại có vận khí hoàn hảo đạt được Lam sắc tinh hải nghịch thiên.
Ngô Lập cả đời không thể bước ra phường thị, sinh sống ở chỗ này sẽ vô cùng vất vả.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua hắn, trong lòng thầm có chút cảm khái.
Mà Ngô Lập cũng chú ý tới vị tiên sư trước mắt. Tuy không biết tu vị của người này cao tới đâu nhưng nhìn chưởng quầy một bộ lễ độ cung kính, ít nhất cũng là đại tiền bối Trúc Cơ Kỳ.
Khinh Linh Thảo đối với tu tiên giả không chút đáng giá, ánh mắt của vị tiên sư này ôn hòa hơn chưởng quầy. Nghĩ tới mẫu thân trên giường bệnh, trong lòng Ngô Lập không khỏi nổi lên ý nghĩ to gan liều mạng. Vẻ mặt hi vọng cùng khẩn cầu hắn vội mở miệng:
“Tiên sư, vãn bối có điều thỉnh..”
Lời hắn còn chưa dứt thì chưởng quầy đã biến sắc lớn tiếng quát: “To gan, Ngô Lập. Ngươi ở đây càn quấy thì thôi, lại còn dám mạo phạm cả tiền bối…”
Hắn vung tay lên, một đạo hắc quang từ trong tay ao bắn thẳng đến trước ngực thiếu niên. Có điều hắc quang còn chưa tới đã tan biến như bọt nước khiến chưởng quầy ngẩn ngơ. Thấy công kích bị đối phương ngăn cản, đáy mắt hắn có chút giận dữ tuy nhiên không lộ ra ngoài, biểu hiện ra vẫn là vẻ lấy lòng:
“Tiền bối, người đừng để ý tới tiểu tử hay hoa ngôn xảo ngữ này.”
“Được rồi, ngươi cứ đi chuẩn bị dược liệu là được.” Thanh âm Lâm Hiên tuy ôn hòa nhưng mà bên trong chứa đựng một uy áp không nhỏ.
“Vâng, vâng!”
Chưởng quầy không dám nói thêm, vội hành lễ lui đi.
“Các ngươi sững sờ ở nơi đây làm gì, mau đi làm bổn phận của mình!”
Lâm Hiên nhìn qua hai tiểu nhị bên cạnh hừ một tiếng. Tu vị của bọn hắn thấp đến thảm hại, chỉ là Linh Động Sơ kỳ. Đứng trước linh áp của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, toàn thân trở nên đại chấn. May mắn áp lực chỉ là thoáng qua, biết vị tiền bối này hạ thủ lưu tình hai gã tiểu nhị vội thi lễ rồi té chạy vào tiệm.
Lúc này Lâm Hiên phất tay với Ngô Lập:” Ngươi đứng lên đi!”
“Dạ… đa tạ tiên sư!”
“Sự tình của ngươi là thế nào!”
“Tiền bối, là thế này, gia mẫu lâm trọng bệnh cần một cây Khinh Linh Thảo làm dẫn dược, người…người có thể ban ân giúp vãn bối một lần.” Ngô Lập vừa nói vừa nhìn lén vẻ mặt Lâm Hiên: “Người yên tâm ngọc giản này là di vật của gia phụ, tuy không đáng giá nhưng coi như dùng làm tinh thạch mua Khinh Linh Thảo…”
Nói xong, hắn cẩn thận lấy ra một cái ngọc giản được bọc trong một tấm vải gấm. ban đầu Lâm Hiên cũng không lưu ý nhưng ánh mắt vừa đảo qua nó, lại hiện lên chút dị sắc.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 64: Tá đao sát nhân