Tô Lăng trân trọng cuộc đời này. Cô sống lại là vì bù vào những thiếu sót của đời trước chứ không phải hơn thua với anh, thắng cũng chẳng có quả ngọt gì cho cam.
Cô suy nghĩ hồi lâu, ôm lấy gò má anh rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Môi anh đào của Tô Lăng mím chặc, dán chặt, không nhúc nhích.
Trong mắt anh chứa ý cười, nhẹ nhàng bóp eo cô, Tô Lăng sợ nhột, con người có thể kiểm soát cảm giác trong lòng nhưng không thể kiểm soát phản ứng sinh lý, cô tức muốn chết nhưng nhột thì lại mắc cười =))))
Ngay khoảnh khắc môi cô cong lên, anh đánh thẳng một mạch.
Tô Lăng quạo muốn khóc.
Vết thương trên mặt người đàn ông do cô cào càng lộ ra mấy phần ngang ngạnh và cuồng dã.
Tần Kiêu hôn đã rồi, xoa xoa môi cô rồi lại lau nước mắt trên khóe mắt của cô, gọi điện thoại một cách nhanh nhẹn và quả quyết: “Kêu người mang Vân Bố với Vạn Bạch Bạch tới đây.”
Anh như vậy khiến sương mù trong mắt cô khóc không ra mà nuốt ngược vào cũng không được.
Tần Kiêu chìa tay nhận lấy sợi lắc trong tay cô.
“Không thích thì không cần miễn cưỡng bản thân, tôi sẽ cho em gặp bọn họ.”
Cô không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Điều tôi không thích nhất chính là anh đấy.” Rồi anh cũng không miễn cưỡng tôi sao?
Anh làm như không nghe thấy, sửa sang đầu tóc lại cho cô rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cũng chả biết có phải anh tự tin quá không mà để cô gặp bọn Vân Bố một mình.
Đúng thật là buổi chiều Vân Bố và Vạn Bạch Bạch đến.
Vân Bố vừa thấy Tô Lăng là khóc: “Lăng Lăng… Huhuhu… Lăng Lăng, tớ tìm cậu lâu lắm luôn, nhưng tớ không tìm được cậu, suýt nữa là tớ nghĩ cậu thật sự rời showbiz mà ra nước ngoài, tớ nghĩ cậu không cần tớ, tớ nghĩ rằng đời này cũng không nhìn thấy cậu.”
Vạn Bạch Bạch chậc một tiếng, trái lại cô ta lường được hết tất thảy. Ánh mắt nhìn về phía Tô Lăng rất là đồng cảm.
Tô Lăng nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vân Bố, an ủi cô ấy một hồi.
Vân Bố vừa khóc hù hụ vừa nấc cụt: “Em trai cậu… Cũng tìm cậu á, nhưng tụi tớ chẳng tìm được, sao Tần Kiêu tồi vậy chứ, anh ta đang giam giữ bất hợp pháp, đây là phạm pháp!”
Tô Lăng rũ mắt, cô nhớ tới mấy lời trước đây của Tần Kiêu, loại người như anh thì sợ phạm pháp gì chứ.
Vạn Bạch Bạch cũng hơi cam chịu, nhìn Tô Lăng: “Chị đoán được sơ sơ tình hình, lúc trước chị có tìm Quách Minh Nham, nhưng con hàng kia lại sợ, anh ta sợ cậu Tần. Em tìm tụi chị tới đây hẳn là không phải để tâm sự, song nếu phải giúp em rời khỏi đây thì thú thật khó lắm, gần như là không làm được. Chị là người của Thanh Ngu, cậu Tần là ông chủ của chị, anh ta nhúc nhích đầu ngón tay một phát là có thể phong sát chị ngay.”
Vạn Bạch Bạch cười một cách không biết làm sao: “Người như chị chẳng có bạn bè gì, em là người đầu tiên, chị bằng lòng vì em làm rất nhiều chuyện nhưng có một số việc, dù là làm thì đối với em cũng chẳng có ích gì, trái lại sẽ đẩy em về phía vật sâu vạn trượng.”
“Vâng, em đều hiểu mà. Vân Bố, cậu bảo Nghê Hạo Ngôn đừng tìm tớ, nói với em ấy là tớ rất ổn. Về phần tớ… Cứ nói tớ đi du học đi. Bạch Bạch, bây giờ chỉ có một người mới có thể giúp em, chị có thể tìm đạo diễn Đổng không?”
Hai mắt Vạn Bạch Bạch sáng lên: “Ý này vậy mà hay.” Cô ta suy nghĩ chốc lát rồi lại lắc đầu: “Đổng Húc không đấu nổi Tần Kiêu đâu, Tần Kiêu tiếp quản nhà họ Tần năm 18 tuổi, nếu hôm nay là mười năm về trước thì tâm trí và bụng dạ của anh ta sẽ kém hơn Đổng Húc. Anh ta để tụi chị tới đây cũng vì cảm thấy chẳng ai uy hiếp được anh ta.”
Vạn Bạch Bạch nói xong, hơi lo lắng nhìn về phía Tô Lăng, song vẻ mặt cô gái lại bình tĩnh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng: “Vì vậy em không định nhờ đạo diễn Đổng giúp em đối phó Tần Kiêu, em chỉ muốn biết Tần Kiêu đang che giấu cái gì, hy vọng đạo diễn Đổng giúp em tra xem sao. Tần Kiêu sợ em biết việc đó, chỉ khi em biết thì mới có thể đột phá.”
Tô Lăng không muốn gây phiền phức cho ai, song cô lại càng không muốn bị kẹt ở đây cả đời.
Nếu Đổng Húc chịu đến tìm cô, cũng muốn giúp cô, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Vạn Bạch Bạch nhìn một Tô Lăng tĩnh táo như vậy lại nhớ đến cô gái nửa năm trước còn nhút nhát diễn xuất, bỗng nhiên cảm thấy cô thật sự trưởng thành rất nhiều.
Vạn Bạch Bạch đồng ý, đây là cách tốt nhất: “Nhưng lần sau chị muốn tới thì làm sao đây?”
“Nửa tháng sau em lại nghĩ cách xin xỏ Tần Kiêu nữa.”
“Ok.”
Nửa tháng nói dài không quá dài, bảo ngắn cũng không quá ngắn.
Tô Lăng vừa lo Đổng Húc không tra được gì, vừa đang suy đoán rốt cuộc Tần Kiêu đang bận rộn cái gì.
Nửa tháng sau, Tô Lăng vẫn dùng cách cũ, cô gần gũi với anh, anh sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.
Hôm đó Vạn Bạch Bạch đến, mang cho cô một bức thư.
Sau khi Tô Lăng xem xong thì im lặng hồi lâu, cuối cùng xé nát bức thư rồi thả xuống bồn cầu.
Vạn Bạch Bạch cảm thấy Tô Lăng quá bình tĩnh nên khá lo lắng.
Nhưng cuối cùng Tô Lăng chỉ cười khẽ: “Cảm ơn Bạch Bạch…” Âm thanh cô vô cùng nhỏ, chứa đầy sự mệt mỏi: “Cảm ơn mọi người.”
Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy rất mệt.
Mệt đến mức toàn thân không còn sức lực, nhưng một năm này cô mới vừa hai mươi tuổi.
Tần Kiêu phát hiện gần đây giấc ngủ của Tô Lăng càng ngày càng dài, có khi cô có thể ngủ 16 tiếng một ngày. Anh cho bác sĩ kiểm tra song lại không tìm ra bất cứ bệnh gì.
Lòng Tần Kiêu nóng như lửa đốt.
Khi đó là tháng Sáu, lại đến đầu hạ, tường vi nở rộ báo hiệu cho cả một mùa hè rực rỡ.
Hai tay cô chắp trước bụng, ngủ rất ngon.
Anh ôm cô vào lòng, cả ngày hôm đó cũng không ra ngoài, đợi đến khi cô tỉnh dậy.
Trong mắt cô là sự mờ mịt làm người khác không thể nhìn rõ.
Dáng vẻ của anh cũng như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Em đói bụng không? Chúng ta ăn cơm nhé.”
“Tần Kiêu, tôi nằm mơ, tôi mơ thấy đời trước.”
Ngón tay anh siết chặt.
Cô cong môi: “Tôi nằm mơ thấy mình chết, anh đi công tác về rồi nhìn thấy xác của tôi…”
Trán của hai người chạm vào nhau: “Đừng nói nữa, xin em, đừng nói nữa.”
Vì thế cô cũng không nói, chỉ nhẹ giọng hỏi anh: “Hôm nay tôi ngủ bao lâu?”
Anh khàn giọng trả lời cô, trong âm thanh như mang theo sự run sợ: “Mười bảy tiếng.”
Trong con ngươi của cô chứa mấy phần tàn nhẫn và ngây ngô: “Anh nói xem, có phải tôi vốn không thuộc về thế giới này không? Có lẽ sẽ có ngày tôi không thể mở mắt nữa, một năm của đời này là tôi trộm được mà.”
Anh không chịu nổi, ôm chặt lấy cô: “Sẽ không… Sẽ không… Em đừng ngủ.”
Đôi mắt Tần Kiêu như nhuộm đỏ: “Tôi sẽ để bọn họ đến chơi với em, em đừng ngủ, được không em?”
Âm thanh cô mềm nhũn, lộ ra sự mệt mỏi: “Nhưng tôi mệt.”
Vì thế mà anh sắp điên rồi.
Mấy ngày sau đó Tô Lăng gặp đủ kiểu người, cô dở khóc dở cười, Tần Kiêu thật sự hoảng sợ, ngay cả “bạn” như Đường Vi Vi cũng gọi tới.
Đường Vi Vi cũng có chút cạn lời, liếc mắt nói: “Thiệt không biết cô tốt hơn tôi chỗ nào, bệnh tật như vậy, cậu Tần thích cô vì cái gì vậy trời?”
Vừa khéo khi đó Vân Bố cũng ở đây, nghe vậy thì nhìn ngực Tô Lăng rồi lại nhìn ngực Đường Vi Vi, sau đó cười khinh bỉ với Đường Vi Vi.
Đường Vi Vi suýt nữa tức chết, mở miệng không thèm lựa lời: “Má, chưa từng nghe ngực to óc như quả nho hả?”
Vân Bố: “Thành tích của Lăng Lăng đứng đầu khoa.”
“…” Nếu không phải có người kéo lại thì Đường Vi Vi định hẹn Vân Bố ra phố đi bộ rồi.
Đường Vi Vi thầm nghĩ, cậu Tần cũng không chạm vào mình, bộ đàn ông có thể ước chừng mà không dựa vào đâu à, hỏng lẻ mình thua ở khoảng ngực lép?
Đề tài hoàn toàn đi lệch, bọn cô tới thăm Tô Lăng, cuối cùng Tô Lăng lại ngủ.
Cô ngủ cũng đẹp, môi hồng như anh đào, da trắng như tuyết.
Vân Bố chớp mắt, bỗng dưng có chút đau đớn.
Cho dù câu chuyện có sôi nổi cỡ nào thì Tô Lăng cũng cười nhẹ cho qua rồi lại sa vào trạng thái mệt mỏi.