Anh suy nghĩ một lúc:“Qua Ý bàn hợp đồng, sao vậy?”
Cô lắc đầu, nghịch phần bánh Brownie vị chocolate đen trên bàn của mình, giọng như nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu khiến tâm hồn anh không kiềm được mà rung rinh một phen:“Cháu thấy có một phố ăn vặt, định rủ chú cùng đi.”
Anh không ngờ lại có ngày Khúc Yên chủ động muốn cùng anh đi chơi, anh vẫn luôn có suy nghĩ rằng là cô sẽ thân thiết với Bạc Kiêu hơn anh, đương nhiên những nơi vui vẻ để vui chơi anh sẽ không tham gia. Bởi con người anh đã luôn trầm lặng ít nói, không khí của những buổi tiệc anh không hòa nhập vào được, nếu sự lựa chọn ấy là Bạc Kiêu, có lẽ sẽ phù hợp hơn là anh.
Nhưng mà là Khúc Yên chọn anh, Thẩm Tây Thừa có chút sảng khoái, môi bạc hơi cong lên:“Đợi tôi về, sẽ cùng cháu đi.”
Khúc Yên nghe xong lại cười tươi vì thỏa mãn, cô lại hỏi anh:“Chú Thẩm, sẵn đến trường cháu rút học bạ giúp cháu được không ạ?”
Anh chậm rãi đáp:“Sao không nhờ Ôn Thành Uy?”
Gương mặt cô khi nghe xong lại vô cùng bất đắc dĩ, nhìn ngó xung quanh xác định không có ai mới yên tâm.
Cô di chuyển chỗ ngồi gần lại Thẩm Tây Thừa, anh khẽ hít một hơi sâu, không lên tiếng cũng không bài xích cô. Trong khoang mũi chỉ còn lại mùi nước hoa nhẹ nhàng tạo nên sự ngọt ngào, dễ chịu, một chút gợi cảm, nữ tính và sang trọng.
Anh kịt mũi, lần đầu ngửi được loại nước hoa nhè nhẹ không gây khó chịu như vậy.
Khúc Yên không phát giác ra gì, hơi nghiên lại người anh. Thẩm Tây Thừa tinh mắt, không nói câu nào chỉ hơi cúi thấp người xuống một xíu, một tay gác lên thành sofa, giống như bao bọc thân hình nhỏ nhắn cô trong lòng, cảm nhận hơi thở nóng ấm của Khúc Yên phả bên tai anh, có chút ngứa ngáy nóng bỏng.
Khoảng cách này vừa thân mật, lại có phần ám muội.
Khúc Yên không dám nói lớn giống như sợ cái gì đó. Cô lí nhí nói:“Thật ra cháu có đánh nhau 1 lần tại trường.”
Anh nghe xong nhìn cô hỏi lại:“Chỉ có như vậy.”
Cô thành thật gật đầu:“Chú còn muốn sao nữa, đánh nhau không phải thành tích tốt, cháu giờ hối hận muốn chết.”
“Cháu không giống Ôn Thành Uy.” Anh nói.