Ngô Sở Úy không thoải mái ưỡn ưỡn eo, ấn cổ tay đang hoạt động của Trì Sính.
“Có cảm giác rồi?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy mất tự nhiên đáp: “Không quen.”
“Vậy cậu quen cái gì?” Trì Sính thổi hơi vào tai Ngô Sở Úy: “Quen trực tiếp làm? Vậy lần sau cậu đến đừng mặc quần xệ đáy nữa, dứt khoát mặc quần hở đáy luôn đi, thuận tiện!”
May mà trong lòng Ngô Sở Úy có một cái pín lừa làm giới hạn cuối, nếu đổi lại trước kia, y đã sớm dựng sào khởi nghĩa rồi.
Tay Trì Sính đột nhiên nạy lưng quần Ngô Sở Úy lên, không cho Ngô Sở Úy bất cứ thời gian chuẩn bị tâm lý gì, ngón tay thô dài đã chui vào nơi cỏ rậm, túm hết toàn bộ lên, sắc giọng chất vấn.
“Cậu ba lần bốn lượt đến chọc tôi, chọc được rồi lại không cho tôi chạm vào, muốn chơi trò mèo gì đây?”
Nghi vấn nên đến vẫn đã đến rồi, Ngô Sở Úy nhất thời không tìm được lời nào hay để lấp liếm, tay Trì Sính vẫn không buông tha trong quần y, châu chấu không đá nổi xe, thực sự hết rồi cách, chỉ đành lật con át chủ bài lên thôi.
“Anh không phải là bạn trai của tôi, dựa vào cái gì phải cho anh đụng vào tôi?”
Một câu nói, đâm thẳng vấn đề.
Sắc mặt Trì Sính biến đổi, rút tay khỏi quần Ngô Sở Úy, nhìn y chằm chằm.
“Đại Bảo.”
Ngô Sở Úy không tình nguyện ờ một tiếng.
“Sang chỗ tôi đi.” Trì Sính nói, “Lâu lắm rồi tôi không ngủ cùng người khác.”
Ngô Sở Úy vẫn cứng đầu, “Tôi không đi.”
Anh không chia tay cô ta, tôi sẽ không đi!
“Vậy được rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy mài răng, quả nhiên, người đa tình là bạc tình nhất, cái đồ đứng núi này trông núi nọ, Nhạc Duyệt cũng là đồ mắt mù, không! Cả hai người đều mù mắt hết rồi! Ngô Sở Úy tức giận bừng bừng mở cửa xuống xe.
Kết quả, vậy còn chưa xong, chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau.
Trì Sính theo Ngô Sở Úy về phòng khám, lại còn bảo y thổi kẹo đường.
“Tôi dùng thời gian ở bên bạn gái đi với cậu, trở về cô ấy nhất định sẽ tức giận, cậu thổi một đóa hoa hồng, tôi đem về dỗ cô ấy.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy mài răng cười hung tợn, không đến hai mươi phút, lại một kiệt tác ra đời.
Trên que trúc xiên một cái mông sinh động như thật, đưa ra trước mặt Trì Sính.
“Hoa hồng không biết thổi, lấy hoa cúc xài tạm đi.”
…
Tối đó, Trì Sính nằm một mình trên giường, Túi Dấm Nhỏ ngoan ngoãn khoanh mình bên cạnh hắn, nhìn tay hắn không ngừng xoay que trúc, cái mông lớn được thổi kia cứ thế xoay a xoay.
Giống như lúc Ngô Sở Úy đi trên đường, cái động tác vặn hông lẳng lơ đó.
Đã lâu lắm rồi không có trạng thái cực đoan ngứa đến tận xương ai cũng không gãi hết được chỉ có cái mông đó có thể giải ngứa.
Hắn từng gặp qua vô số người mặc quần xệ đáy, quần chữ T, thậm chí không mặc quần, quỳ dưới đất lắc eo xoắn mông, động tác hạ lưu nào cũng từng thấy, nhưng đều không dâm đãng bằng hành động kéo áo lên của Ngô Sở Úy. Trì Sính cuối cùng cũng cảm thấy, lẳng lơ không phải là diễn ra, mà nó đến từ xương cốt, sự lẳng lơ của Ngô Sở Úy giấu trong từng lỗ chân lông, phân bố dày đặc toàn thân, nhưng chỉ có kẻ chuyên nghiệp mới có thể thấy được.
Trong phòng chỉ có một mình, Ngô Sở Úy khỏa thân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào chỗ kín, phần chân lông có hơi sưng đỏ, đó là do bị Trì Sính kéo.
Mẹ nó thật biến thái… Ngô Sở Úy bất giác nghĩ.
Đang mắng, điện thoại của biến thái gọi đến.
Ngô Sở Úy co mình vào chăn, lười biếng a lô.
“Ngủ chưa?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngáp một cái, “Đang chuẩn bị ngủ, còn anh?”
“Đang chuẩn bị làm tình.”
Trong đầu Ngô Sở Úy bùng lên một đống lửa, suýt nữa đã thiêu cháy lông bên dưới.
“Anh làm tình thì gọi điện cho tôi làm gì?”
Trì Sính vuốt ve thân rắn của Túi Dấm Nhỏ, âm u nói: “Muốn bảo cậu cổ vũ cho tôi!”
“Được, không vấn đề.” Ngô Sở Úy mài răng, “Đại mỹ nữ bên đó nghe thấy không! Bạn trai của cô không phải là chim tốt gì đâu! Anh ta sờ mông mỹ nữ, túm âm mao đàn ông, chơi cô xong thì trèo tường đi chơi người khác, lưu manh thấy anh ta cũng phải tránh đi…” (Âm mao: lông tại vùng kín)
Mắng xong, hung tợn gác máy, thật giải hận!
Bên kia cũng đỡ thèm, nhớ đến bộ dáng hung tợn dựng lông của Ngô Sở Úy, gai nhỏ trong lòng toàn bộ được nhổ đi, phải nói là rất thư sướng, hắn ôm Túi Dấm Nhỏ nghỉ ngơi.
Kết quả, hôm sau, Nhạc Duyệt trực tiếp đến phòng làm việc của cảnh sát giao thông bắt người, căn bản không cho Ngô Sở Úy cơ hội chơi trò tâm nhãn, ôm tay Trì Sính rời đi.
Ngô Sở Úy nhìn theo bóng lưng sóng đôi của họ rất lâu, thần sắc phức tạp.
Xem ra, không làm thật thì không thể hàng phục được tên đó rồi…