“Đây coi như số tiền tôi bồi thường cho người dân trong làng. Việc này bên sai là chúng tôi, chúng tôi sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm.”
Ông ta khinh khỉnh nhìn số tiền kia, ngay cả chạm vào cũng không muốn.
“Thôi, tiền các người thì các người hãy cầm về đi. Người dân chúng tôi nhận không nổi, bây giờ chúng tôi chỉ mong sống một đời bình yên, không có những người như các người đến đây là chúng tôi vui mừng lắm rồi.”
Tống Cẩm Đan nhìn lão, gương mặt lão Lý chứa đầy sự mệt mỏi. Một đời này của lão, đã cống hiến cho ngôi làng này rất nhiều.
Ngôi làng này xưa nay đã được mệnh danh là “ngôi làng ngủ quên”, người dân trong làng chưa quá hai trăm người. Tuy nơi đây đất rộng mênh mông nhưng lại chẳng trồng trọt được gì cả.
Trồng lúa thì bị sâu ăn sạch, khi chuyển sang trồng cây ăn quả lại bị chim, bọ đến tàn phá hết. Dần dần, ngôi làng lại càng không phát triển được bất kỳ làng nghề gì, cuộc sống càng khổ cực hơn trước. Sản lượng thu được chỉ đủ cung cấp cho người trong làng, không đủ để buôn bán ra ngoài.
“Ông xem, trong đây là kế hoạch tôi đã đề ra cho nơi đây. Tôi muốn biến ngôi làng các người từ “ngôi làng ngủ quên” trở thành khu du lịch sinh thái.”
Cô nói tiếp: “Nơi đây đất rộng người thưa, rừng núi bạt ngàn, cỏ cây xanh tươi, không khí trong lành. Nếu như không tập trung phát triển thành khu du lịch thì có hơi lãng phí.”
Lão Lý có chút nghi ngờ, ông ta cầm lên bản kế hoạch được viết bằng chữ viết tay của cô. Ông ta cầm lên đọc kỹ một lượt những nội dung trên đó.
“Các người chắc chắn có thể xây dựng nơi đây thành khi du lịch sinh thái?”
Tống Cẩm Đan cười đáp lại: “Các người không thử thì sao có thể biết được? Đó cũng chính là lý do khiến ngôi làng các người ngủ quên trước sự phát triển của thời đại. Phía bên ông có thể ra giá, nếu có thể chấp nhận, chúng tôi sẽ tiến hành xây dựng trên ngôi làng!”
So với những lần ép buộc lần trước, ông ta thấy lời đề nghị của Tống Cẩm Đan rất nhẹ nhàng, không chút gượng ép. Quyền quyết định nằm trong tay ông ta, muốn ngôi làng vươn lên phát triển ông ta có thể thử.
Lão Lý vẫn chần chừ chưa quyết.
Cô quay sang nhìn Phó Tử Sâm, anh cũng hiểu ý cô và chuẩn bị đứng dậy ra về.
“Nếu như ông không đồng ý thì có thể thôi. Trưa nay chúng tôi sẽ rời đi, đảm bảo sẽ không đặt chân đến ngôi làng này của các người một lần nào nữa!” – Phó Tử Sâm gây sức ép lên cho lão Lý, đó chính là cơ hội cuối cùng cho ngôi làng.
Khi bước chân của Tống Cẩm Đan sắp đặt ra khỏi cánh cửa, ông ta liền hoảng hốt gọi cô lại:
“Chờ chút, việc này không phải là không thể. Nhưng tôi cần phải có sự đồng ý của người dân trong làng mới có thể quyết định.”
“Được! Tôi chờ ông. Trong khoảng thời gian từ giờ đến trưa hãy đưa ra quyết định.”
***
Lão Lý đi thông báo cho các hộ gia đình, mỗi nhà đại diện một người đến nhà ông ta. Thấy lão Lý họp làng gấp gáp như vậy, nhiều người còn tưởng sắp có chuyện gì xảy ra.
“Lão Lý, sao lão lại để cô ta vào đây! Mau đuổi cô ta đi! Đừng quên cô ta đã làm gì với người trong làng chúng ta.”
“Phải đấy, sao cô vẫn còn mặt dày ngồi đây!”
Lão Lý nhìn khung cảnh hỗn loạn mà toát hết cả mồ hôi, ông ta một thân che chắn trước đám người đang tức giận.
Ông ta lên tiếng hoà hoãn bầu không khí căng thẳng: “Mọi người bình tĩnh chút! Cô Tống đến đây không có ý xấu. Các người phải nghe cô ấy nói vài câu đã, muốn tức giận sao cũng được.”