Từ Di Nhiên không xem thường Cố Dã, cô chỉ muốn biết suy nghĩ của anh để tìm cách tốt nhất an ủi.
Cố Dã đi qua những bức tranh được treo trên tường, đều là tranh chân dung hoặc phong cảnh, anh từ tốn nói: “Bất kỳ một họa sĩ nào cũng có một đam mê về một lĩnh vực riêng, ban đầu tôi chọn vẽ chân dung và phong cảnh vì muốn tạo nên những thứ không có thật bằng trí tưởng tượng của mình, và lưu giữ những gì mình nhìn thấy mà không cần sự can thiệp của máy móc hiện đại. Vậy các bạn có bao giờ tự hỏi, tại sao tranh trừu tượng rất khó để hiểu nhưng lại rất có giá trị? Bởi vì đó gọi là nghệ thuật.”
Cố Dã mặc sơ mi trắng xắn tay áo đến khủy tay, đóng thùng cùng quần tây đen, mang giày da loáng bóng, trên cổ tay trái mang một chiếc đồng hồ trị giá không dưới năm mươi ngàn đô, vừa kín đáo lại vừa tinh tế.
Anh khẽ nở nụ cười, chậm rãi đi vào vấn đề của câu hỏi được đặt ra từ đầu: “Addio trong tiếng Ý có nghĩa là tạm biệt, cũng có nghĩa là từ giã. Đồng âm, tôi theo họ vợ, Từ Dã.”
Bất kỳ ai nghe thấy đều sững sờ, kể cả Từ Di Nhiên cũng không dám tin vị họa sĩ bí ẩn nổi tiếng đó lại chính là chồng mình, Cố Dã.
Đến khi học viên trong lớp ra về chào hỏi, Từ Di Nhiên mới thoát khỏi suy nghĩ trở về thực tại. Khác với trước đây, Từ Di Nhiên không còn là một cô gái lạnh lùng mà mỉm cười đáp lại lời chào của học viên, Cố Niên nghe thấy tiếng anh chị gọi tên cũng giơ tay lên vẫy vẫy.
Cố Dã ra khỏi văn phòng cuối cùng, anh khóa cửa, nhìn thấy Từ Di Nhiên liền nhanh chóng bước đến bế Cố Niên từ tay cô, nhẹ giọng cằn nhằn: “Chẳng phải anh đã nói em đừng bế con rồi sao, trong ba tháng đầu thai kỳ rất yếu, phải cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi.” Từ Di Nhiên mơ màng gật đầu, để Cố Dã nắm tay dẫn đi. Nghĩ mãi không thông, Từ Di Nhiên tò mò mở lời hỏi: “Ông xã, sao anh lại giấu em, anh chính là Addio?”
“Anh không giấu em, là em không hỏi anh với Addio có mối quan hệ gì mà, đúng không?”
Từ Di Nhiên “Xì” một tiếng cùng biểu tình không cam tâm, Cố Dã bật cười thành tiếng, kéo cô đến gần ôm vai, bày ra vẻ mặt thấu hiểu: “Lúc mới biết bản thân lấy được vợ giàu có quyền lực anh cũng hơi khó chấp nhận được. Không sao, anh hiểu cảm giác của em lúc này mà.”
Càng nghe Cố Dã nói, Từ Di Nhiên lại càng buồn cười, Cố Niên trên tay anh không biết phát hiện ra điều gì, đột nhiên cười ha ha hai tiếng một cách khinh bỉ khiến hai vợ chồng đều đồng loạt ngớ người.
Câu chuyện nhỏ số 2: Một gia đình, hai người bố.
Kết hôn được vài năm, Tu Kiệt cũng đã qua tuổi ba mươi, chuyện con cái cũng bắt đầu cân nhắc tính tới. Nhất là lão Tu, vì chỉ có Tu Kiệt là con trai độc nhất, ông ấy lại đặc biệt quan trọng chuyện nối dõi tông đường.
Thời đại tiên tiến, việc thụ tinh ống nghiệm cũng là một cách có con đối với các cặp đồng tính. Tu Kiệt cũng đã sớm có dự định cho vấn đề này, A Nhĩ không phản đối, cũng chẳng mặn mà.
Tuy A Nhĩ không nói, Tu Kiệt cũng sớm hiểu được suy nghĩ của cậu. Chỉ vì sinh ra mang hình hài và thể chất của đàn ông, A Nhĩ và Tu Kiệt không thể có cuộc sống giống như các cặp đôi khác, không thể tự mình sinh con, không thể cho con mình có cha có mẹ bình thường như những gia đình khác.
Vì không muốn lão Tu phiền lòng, cũng không muốn khiến A Nhĩ tổn thương, Tu Kiệt cuối cùng cũng hạ sách được một phương kế vẹn cả đôi đường. Tu Kiệt quyết định cùng A Nhĩ đến cô nhi viện nhận nuôi, cho những đứa trẻ vô tội phải chịu thiệt thòi được gia đình trọn vẹn, đó cũng là sự công bằng giữa anh và A Nhĩ.
Về phần nối dõi, thay vì lấy giống từ Tu Kiệt, anh lại mời một cô gái xinh đẹp về lấy giống từ lão Tu để thụ tinh ống nghiệm, giúp ông ấy tạo một đứa con trai khác để tiếp quản sự nghiệp nối dõi tông đường như ý ông ấy muốn.
Đứa trẻ Tu Kiệt và A Nhĩ nhận nuôi là một bé trai năm tuổi tên Nhạc Thành, bị mắc bệnh tự kỷ, lúc vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở bệnh viện.
Nhạc Thành là một cậu bé ngoan, tuy cùng một độ tuổi lại rất ra dáng anh trai, mỗi khi chơi cùng Cố Niên, chỉ cần là đồ chơi Cố Niên thích, Nhạc Thành cũng không lưỡng lự nhường cho bạn.
Hai anh bạn nhỏ đều do một tay ông bà Từ và mẹ Cố Dã trông coi, nuôi dưỡng. Dù là máu mủ hay nhận nuôi, cả hai đứa trẻ vẫn được đối xử công bằng, ngoan thì thưởng, hư thì phạt, tuyệt đối không thiên vị.