– Khoai chín rồi, khoai chín rồi!
Hà Tịch hai mắt sáng rực, chạy đi tìm rổ vớt khoai. Nồi khoai đầy vớt ra được hai rổ lớn. Cô cầm một củ khoai nhỏ lên, cảm giác nóng bỏng lan tràn khắp lòng bàn tay.
– Nóng quá…
Hà Tịch hối hận trong giây lát, chẳng kịp nghĩ gì liền buông tay, cứ nghĩ củ khoai đáng thương sắp bị rơi xuống đất. Không ngờ một bàn tay khác nhanh chóng vươn ra, tóm gọn lấy nó.
Dương Minh đặt củ khoai xuống rổ. Hà Tịch không biết bản thân có nhìn lầm hay không, hình như ban nãy… đáy mắt cậu hiện lên chút ý cười…
Nhất định là hoa mắt…
Đinh Nhiên cắn một miếng khoai thật lớn, miệng phả ra hơi nóng. Cô thốt lên:
– Ngọt lắm luôn!
Chị Thẩm nhấc con gà luộc ra đĩa, cười lớn:
– Cô gái này thật là, có ngon cũng đừng bất chấp nóng như thế chứ! Ở đây không có bệnh viện đâu! Để nguội hẵng ăn.
Đinh Nhiên khoát tay:
– Em mình đồng da sắt, không nóng, không nóng…
Một bàn thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bày ra. Ngoại trừ gà luộc và trứng rán ra, hầu hết đều là những món lạ mắt. Bàn ăn trước sân nhà nghi ngút khói. Mấy con mèo nhỏ cũng bị mùi thức ăn dụ tới, chạy lon ton quanh sân.
Chị Thẩm gọi con gái:
– Nhị Nhị, mang ít khoai này sang nhà lão Lý đi rồi về ăn cơm.
Nhị Nhị bĩu môi không vui nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của mẹ doạ sợ, cuối cùng vẫn làm theo. Đoạn liếc qua bàn ăn, thấy một đĩa trứng xào hành liền thốt lên:
– Mẹ không giấu trứng để làm thuốc luyện giọng nữa à?
Đinh Nhiên đang cố nuốt nốt miếng khoai cuối cùng, nghe được câu này liền cười ngả ngớn, sau đó ho sặc sụa. Chị Thẩm trừng mắt với con gái: còn không đi mau! Coi chừng mẹ cho con nhịn đói.
Nhị Nhị biết điều ôm đĩa khoai chạy nhanh ra cổng, giọng nói theo bước chạy nhỏ dần:
– Nhớ để đùi gà cho con đấy!
Dương Minh sau khi gọi điện báo với những người khác mới yên tâm ngồi xuống ghế. Chị Thẩm giữ đúng lời hứa, để một chiếc đùi gà vào bát của Hà Tịch. Cô ngại ngùng đẩy ra:
– Em cũng không tính là nhỏ tuổi nhất, nên nhường cho hai em khoá dưới đi ạ.
– Đâu phải cứ nhỏ tuổi mới được ăn chứ? Coi như là bù lại mấy giọt máu bị mất!
Chị Thẩm nói rồi quay sang hỏi Lâm Di và Đinh Nhiên:
– Có đúng không?
Hai cô đều gật đầu, không ý kiến. Bọn họ cũng đâu phải trẻ con, đã qua cái tuổi giành đùi gà từ lâu rồi.
Hà Tịch lại càng không muốn bị coi như một nhỏ vài ba tuổi được chia đùi gà, đặt đùi lại bát của Nhị Nhị.
– Nhị Nhị thích ăn, vậy nhường cho em ấy đi.
Kết quả là lúc cô bé trở lại, nhận được hai cái đùi gà, vui đến cười toét miệng.
Trong quá trình ăn cơm, Hà Tịch ăn rất ít. Chị Thẩm hỏi han:
– Sao thế? Không hợp khẩu vị à?
Cô cười:
– Không đâu ạ. Tuy đây là lần đầu em ăn những món này, nhưng cảm thấy rất vừa miệng.
– Vậy thì ăn thêm đi! Con gái phải có da có thịt mới đẹp! Đừng nghĩ mấy chàng trai ngoài kia chỉ biết ngắm các cô chân dài, lúc ôm ôm ấp ấp mới thấy da thịt quan trọng cỡ nào!
Hà Tịch suýt nữa đã bị sặc.
Đinh Nhiên lại không cảm thấy có gì bất bình thường, tự nhiên mà tiếp lời chị Thẩm:
– Chị không biết thôi, chị ta ăn giống như mèo ấy. Đặc biệt là mùa đông, ăn cực kỳ ít, em còn tự hỏi nếu em mà ăn giống vậy, không biết là em có sống nổi một tuần không nữa!
Hà Tịch vỗ trán. Nếu ai đó muốn biết về cô, chỉ cần đi cùng Đinh Nhiên một buổi, nhất định sẽ moi được hết chuyện từ lớn tới nhỏ. Cái miệng này giống hệt cái miệng của Tử Lý, không nói là không chịu được. Mặc dù…cô đúng là còn ăn ít hơn Nhị Nhị, một đứa trẻ bảy tuổi.
Bình thường không có như vậy, chỉ là ban nãy đã ăn một ít khoai, khoai quá ngọt nên giờ ăn gì cũng không được ngon miệng lắm.
Ăn xong, Hà Tịch đi dạo ra chỗ con suối. Tiếng nước chảy nghe rất vui tai, làn nước trong vắt có thể thấy được đá cuội dưới đáy. Cô còn phát hiện ra một chiếc cầu tre bắc ngang hai bờ.
– Tôi còn nói sao cứ nghe tiếng nước chảy, hoá ra ở đây có sông à?
Tiếng Lâm Di cười khẽ:
– Không phải sông, mà là suối.
– Thế à…
Đinh Nhiên đỏ mặt, chạy tới chỗ cây cầu tre nhìn một lượt liền gọi Lâm Di tới:
– Chỗ này đẹp đấy, chúng ta chụp ảnh đi.
– Được!
Hà Tịch nhận nhiệm vụ làm một nhiếp ảnh gia tạm thời, không ngừng theo sau bọn họ, chụp tới nỗi muốn cháy máy luôn. Chợt Lâm Di hỏi:
– Chị có muốn chụp cùng không?
Cô cười lắc đầu, vậy lấy ai cầm náy ảnh bây giờ?
Đinh Nhiên vui vẻ vẫy tay Dương Minh:
– Đàn anh, có thể nhờ anh chút việc không?
Hà Tịch không nghĩ cậu cũng ra đây, nhìn lại liền thấy cậu thong thả đi tới.
– Có chuyện gì?
– Chụp giúp bọn em một chút nhé?
Đinh Nhiên đưa máy ảnh cho cậu, tiện thể kéo Hà Tịch về phía mình luôn. Chờ bọn họ chuẩn bị xong, cậu đưa máy ảnh lên nhắm chụp. Hà Tịch mím môi cười nhẹ, rất thiếu tự nhiên, Dương Minh có đôi lúc rất nói với cô cười tươi lên một chút đi, như vậy xinh hơn nhiều.
Dang dở, có một người đàn ông lớn tuổi dắt theo hai con trâu bước lên cầu.
– Cô cậu trẻ tuổi phiền tránh đường.
Chiếc cầu tre khá nhỏ, bọn họ phải đứng gọn lại một bên để nhường đường cho hai con trâu to tướng. Lúc con trâu đi qua, một mùi hôi sộc vào mũi khiến Hà Tịch không nhịn được lùi về sau. Một cánh tay rắn chắc đỡ phía sau cô, nhờ thế mới không bị ngã ngửa xuống suối. Con trâu thứ hai bước đi thong thả, ngang qua trước mặt cô còn dùng cặp mắt to tròn liếc Dương Minh một cái. Cậu một tay cầm máy ảnh, một tay vẫn giữ phía sau lưng Hà Tịch, đỡ cô bước vào giữa cầu rồi mới buông tay. Cô cảm nhận được tim mình xao xuyến, chỗ lưng bị cậu chạm vào nóng lên không ngừng.
Hà Tịch nhìn thấy con trâu đã đi xa vẫn còn ngoảnh lại nhìn Dương Minh một cái, trong lòng thầm nghĩ: lẽ nào đến trâu cũng bị cậu mê hoặc? Không tới mức đó chứ?
Cô ngẩng đầu, phát hiện hai người họ lại đứng gần nhau như vậy…
– Cảm ơn.
– Ừ.
Chơi chán rồi, cũng đã không còn sớm nữa, bọn họ trở lại nhà chị Thẩm một lúc rồi đi về nhà trọ. Hà Tịch thay áo trả cho chị Thẩm, sau đó bốn người xách theo một túi khoai luộc siêu to rời đi.
Chị Thẩm nhìn bọn họ, lòng có chút không nỡ:
– Nếu có lần sau, nhất định phải đến đây chơi nữa đấy nhé!
– Vâng, bọn em biết rồi. Chị cứ luyện giọng cho tốt chờ bọn em trở lại!
– Mấy cái đứa này…!
– Hahaha…
Hà Tịch đích thực có chút lưu luyến. Ở đây mấy ngày ngắn ngủi nhưng cô bị sự yên bình của nơi này làm cho rung động. Nghĩ tới ngày mai phải rời khỏi…đúng là không nỡ chút nào. Nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ tới đây lần nữa.