Đứa trẻ mở to đôi mắt nhìn cô: “Tiếc thật, em thấy hình như anh ấy thích chị hay sao ý.”
Cẩm Anh bật cười: “Nhóc đừng nói linh tinh.”
“Thật mà, ánh mắt anh ấy nhìn chị giống bố em nhìn mẹ em.” Cô bé ngây thơ bộc bạch những lời từ đáy lòng.
“Chị đừng lo, em tin hai anh chị sẽ gặp lại nhau.”
Mưa đã tạnh, phía chân trời xa xa xuất hiện cầu vồng.
“Trang ơi…”
Cô bé nhanh chóng đứng dậy: “Em phải về nhà rồi, chị cũng về sớm nhé.” Nói xong cô bé chạy về phía mẹ mình.
Cẩm Anh ngắm cầu vồng một lát, hi vọng cô sẽ gặp lại cậu.
Ngày tháng trôi qua, Nhật An đã hoàn thành kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Chưa bao giờ Nhật An ghét sinh nhật mình đến thế, cậu mong ngày này không bao giờ tới. Đúng sinh nhật Ngô Ân Vũ đưa Nhật An đi làm thủ tục linh tinh mà cậu chẳng hiểu gì. Nam sinh nhướng mày đọc chữ trên tờ giấy, gì đây, từ chối di sản thừa kế. Quà sinh nhật của cậu đây à, hoá ra vẫn nhẹ nhàng chán. Dù sao đống tài sản này làm cậu vướng vào rắc rối nên Nhật An cũng không cần. Thiếu niên dứt khoát đặt bút ký, Ngô Ân Vũ đứng cạnh khẽ nhếch khóe môi. Ông ta tự hỏi thằng nhóc ngốc thật hay giả vờ ngốc.
Xong xuôi thủ tục tầm xế chiều, Nhật An bị đưa về biệt thự của ông ta. Đám vệ sĩ bịt mắt cậu, dẫn vào căn phòng tối nơi cậu được xách đến lúc đầu. Ngô Ân Vũ sai người ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn ông ta và Nhật An. Cậu đang chưa hiểu chuyện gì thì đã bị một cú thúc thẳng vào bụng. Thiếu niên đau đớn gập người lại, lùi về phía sau vài bước.
Ông ta khoái chí tiến gần cậu: “Sao hả? Cảm giác đang ở thiên đàng đột nhiên rơi xuống địa ngục thế nào?”
Tức thì Nhật An chưa kịp hoàn hồn ông ta đã dùng lực mạnh đấm cậu một phát. Chân cậu bước loạng choạng tưởng chừng như sắp ngã. Cậu hiểu rồi, Ngô Ân Vũ không muốn ai đụng vào món đồ chơi của ông ta. Điều này lý giải tại sao ông ta lại rạch mặt tên đại ca. Đồ chơi của Ngô Ân Vũ phải nguyên vẹn để ông ta từ từ tra tấn.
Nhật An cười tự giễu, thì ra ông ta nuôi cậu chỉ chờ đến ngày này để hành hạ, khi cậu hết giá trị sử dụng, quả là thâm độc. Ngô Ân Vũ không hề nương tay, ông ta tiếp tục dùng cước đá liên tiếp lên người Nhật An. Cảm giác lờ lợ, tanh tanh ập tới, thiếu niên phun ra một ngụm máu. Cậu nằm úp sấp mặt, từng vệt máu trải dài trên nền nhà.
Trước kia Nhật An đã từng nghĩ đến cái chết, cậu không hề sợ hãi. Kiếp nhân sinh ngắn ngủi, cậu mặc cho số mệnh đưa lối. Nhưng bây giờ cậu lại sợ điều đó hơn bao giờ hết. Cậu chưa làm được gì cho gia đình, lời hứa trở về với Cẩm Anh cũng đang dang dở. Cậu không muốn chết một cách lãng xẹt như thế. Trước mắt Nhật An là một mảng tối đen, cậu chợt nhận ra tiền đồ của mình còn mờ mịt hơn cả chị Dậu.
Ngô Ân Vũ tháo bịt mắt trên đầu Nhật An xuống. Thiếu niên cựa quậy người, cố gượng dậy nhưng không được. Cậu dùng chút sức lực còn sót lại ngước lên nhìn ông ta. Dáng vẻ Nhật An thảm hại vô cùng, trước đây cậu chưa từng chật vật như vậy, cảm giác cả người cậu muốn nứt ra làm trăm mảnh rồi tan vào hư vô. Nam sinh khẩn khoản nhìn thẳng người chú ‘ruột’, giống như cầu xin ông ta cho mình một đường sống. Đúng là không trải nghiệm Nhật An sẽ không thể nào hiểu được cái gì gọi là khát vọng sống mãnh liệt trong những văn bản ở sách giáo khoa Ngữ Văn.
Ngô Ân Vũ hài lòng với bộ dáng nhếch nhác của chú cún dưới chân mình. Ông ta khuỵu gối, tay nâng cằm Nhật An, ép cậu phải ngẩng cao đầu. Ánh mắt thiếu niên tha thiết, không hiểu sao trong đó Ngô Ân Vũ thấy bản thân mình năm ấy quỳ xuống cầu xin bố xem xét lại bản di chúc. Nhưng không sao, bây giờ ông ta có tất cả rồi. Chút thương hại cuối cùng trong người Ngô Ân Vũ trỗi dậy, ông ta đứng lên: “Người đâu.”
Đám vệ sĩ lần lượt vào phòng, đầu cúi gằm: “Ông chủ.”
“Ném thằng nhóc này ra ngoài, mặc xác nó.”
Bọn họ làm theo lệnh ném Nhật An nơi khuất bóng người qua lại. Cậu nghĩ chẳng lẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao? Không được. Nam sinh cố lê lết từng bước, tới mức không thể di chuyển nữa, cậu nằm bất động. May mắn có người đi qua rủ lòng thương đưa cậu tới bệnh viện.