“Tại sao?”. Tô Tiểu Mễ không nghĩ đến việc Nghiêm Ngôn sẽ hỏi lý do. Cậu cho rằng chỉ cần dễ thương một chút thì Nghiêm Ngô sẽ bị mê hoặc ngay. Cho nên căn bản chưa có nghĩ đến câu đối thoại ứng biến nào khác. Cậu ta xoẳn quẩy một hồi, cầm cây bút trên bàn lên, lùi về sau vài bước, đưa mũi bút kề sát cổ: “Không có tại sao, không có, không có. Nếu anh không đi, em chết cho anh xem!”. Suy nghĩ cả nửa ngày, liền chuyển từ bộ dạng dễ thương sang bộ dạng uy hiếp, đúng là diệu kế. Đây không phải lần đầu Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ tìm đến cái chết. Đương nhiên cũng không phải là lần thứ hai, thứ ba… Ngay đến chớp mắt, anh cũng chẳng buồn làm: “Sau khi dùng xong nhớ để lại chỗ cũ”.
“Anh không quan tâm đến sự sống chết của em hả?”. Tô Tiểu Mễ đau thương. Nghiêm Ngôn vẫn không để ý. Tô Tiểu Mễ nhào lên ghế salon: “Đời của em thật là khổ mà”.
“Đừng có đùa ngốc nghếch như thế”.
“Ngôn ~~ Em xin anh. Sau khi tan vệc thì đi chơi bóng rổ với An Tử Yến đi. Em xin anh. Anh thương em đi mà. Ngôn ~~ Ngôn ~~ Ngôn ~~”. Cậu còn dùng sức mà khóc lóc nức nở. Cái này so với ăn xin có gì khác nhau. Tay trái Nghiêm Ngôn xoa huyệt thái dương, tay phải cầm điện thoại lên bấm số: “Lát đi chơi bóng rổ. Ừ. Tôi gởi địa chỉ cho cậu”. Đợi Nghiêm Ngôn ngắt điện thoại, Tô Tiểu Mễ vô cùng cảm động: “Ngôn ~~ Anh đúng là một người lương thiện. Bồ Tát sẽ phù hộ anh”.
“Em có thể đi rồi”.
“Nhưng mà em không nỡ rời xa anh”.
Nghiêm Ngôn mở ngăn kéo bàn, lấy ra một thỏi socola. Tô Tiểu Mễ xoắn tít: “Anh xem tình cảm em dành cho anh là cái gì?”. Nghiêm Ngôn lại lấy ra 50 tệ rồi ném cả hai tới chỗ Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ đứng lên: “Lúc nào cũng dùng mấy thứ tầm thường này đuổi em đi. Tâm hồn cao quý của em sẽ bị tổn thương đó”. Cậu ta vừa nói vừa quơ tay lấy socola cùng tiền. Vui vẻ bị những những thứ tầm đó thường đuổi đi.
Bên phía Mạch Đinh đang cùng An Tử Yến ra khỏi công ty sau khi xong việc. Cậu liền sờ sờ túi quần, bất an nói: “Thôi chết, hôm qua hình như em để quên điện thoại ở nhà Tô Tiểu Mễ rồi. Em phải qua đó. Anh có đi không?”. Câu cuối kia cậu chỉ sợ An Tử Yến sinh nghi. An Tử Yến nhìn cậu. Cũng không có phản ứng gì. Mạch Đinh chột dạ tránh né ánh mắt của An Tử Yến. Lúc này, chuông điện thoại của Mạch Đinh trong túi xách vang lên. Là Tô Tiểu Mễ gởi tin nhắn tới. Cậu cố gắng bình tĩnh: “Thì… thì ra… điện … điện thoại không có để quên”. Đây là cái kiểu bình tĩnh gì? Nghiêm Ngôn gọi điện đến giải cứu Mạch Đinh. An Tử Yến nhận điện thoại xong thì nói: “Lát nữa anh có việc”.
“Vậy hả? Tiếc quá. Tự em đến nhà Tô Tiểu Mễ, anh sẽ không để tâm chứ?”
“Tiếc chứ. Không thể nhìn thấy mấy hành động ngốc nghếch của hai người mà”.
“Cái gì mà ngốc nghếch? Bọn em là nói chuyện chính sự. Anh với em không thể so sánh được đâu. Em là người sống có nguyên tắc, cũng rất thông minh. Đừng có lúc nào cũng nghĩ em ngốc”.
“Vậy anh hỏi em một câu”.
Mạch Đinh khoanh tay: “Tùy anh hỏi. Em không sợ”.
“Một cộng sáu bằng mấy”.
Mạch Đinh đẩy An Tử Yến: “Câu hỏi của anh quá xúc phạm người khác! Nhân chia gì cũng không thành vấn đề nhá”. Cậu thấy nhớ An Tử Yến: “Anh đi chơi bóng rổ không sao chứ?”
“Anh không phải là em”.
“Là có ý gì? Em thì sao”. Mạch Đinh nhìn theo dáng người An Tử Yến đứng ven đường bắt taxi, tự an ủi đây chỉ là một lúc thôi. Cậu sẽ rất nhanh có được bí quyết của Tô Tiểu Mễ. Đến lúc đó nhìn xem cậu dọn dẹp hắn như thế nào!