Đàm Yến Tây nghe hiểu ý cô, anh cười: “Cuối cùng cũng không chịu được việc anh tàu xe vất vả? Di Di, em cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá dễ mềm lòng.”
Chu Di nói: “Em cũng chỉ nói chuyện chút thôi, còn chưa biết có phải cơ hội thích hợp hay không. Tiền lương, nội dung công việc và chức danh em đều có yêu cầu, phải hài lòng với cả ba thứ em mới bằng lòng trở về.”
Ngước mắt nhìn anh, Đàm Yến Tây có vẻ như đang suy nghĩ.
Chu Di trêu chọc: “Có phải bây giờ Đàm tổng đang nghĩ, phiền phức quá, chẳng thà tùy tiện mua một công ty truyền thông nào đó, tạo thêm một vị trí một chức danh cho em?”
Đàm Yến Tây: “…”
Động tác tiếp theo của Đàm Yến Tây làm cho Chu Di hối hận ngay lập tức, liên tục cầu xin tha thứ.
Đàm Yến Tây dầu muối không vào, bộ dạng lãnh khốc không chịu mềm mỏng, thông báo cho cô: “Muộn rồi.”
–
Đàm Yến Tây trở về Bắc Thành chưa được bao lâu lại đi công tác ở Los Angeles, thăm các đối tác và tham dự một số diễn đàn hội nghị thượng đỉnh kinh doanh.
Trở về còn chưa kịp tắm sạch bụi đường, vừa vào nhà, Đàm Chấn Sơn đã gọi điện khẩn bảo anh quay về, có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh.
Vừa nghe giọng điệu này, Đàm Yến Tây đã biết có lẽ Đàm Chấn Sơn muốn gây khó dễ cho anh.
Nhưng mà phải có lửa mới có khói chứ, hai tuần nay thậm chí anh còn không ở trong nước, đâu có trêu ai chọc ai?
Trước khi đi anh gọi cho Vệ Thừa một cuộc điện thoại, thu thập tin tình báo.
Đàm Yến Tây về nhà chính nhìn một cái, quả thật Đàm Chấn Sơn bày ra dáng vẻ tam đường hội thẩm trước mặt anh.
Sự phản nghịch từ trong xương cốt tỏa ra, thấy vậy anh lại càng cà lơ phất phơ, tự mình ngồi ngay ngắn xuống trước mặt Đàm Chấn Sơn, đốt điếu thuốc, lại tìm ấm chén tự tay châm trà, lúc này mới cười nói: “Cha tìm con có chuyện gì?”
Sắc mặt Đàm Chấn Sơn xanh mét.
Ông ta không ưa nhất điệu bộ này của Đàm Yến Tây, có chuyện nghiêm túc gì mang đến trước anh đều bị tiêu tan xóa bỏ không còn một mống.
Giọng Đàm Chấn Sơn lạnh lẽo: “Hoang đường cũng phải có mức độ thôi.”
Đàm Yến Tây ra vẻ ngạc nhiên, “Lời này là sao? Con vừa mới trở lại, cơm còn chưa được ăn miếng nào, có làm gì mà để cha không vui?”
“Đàm Yến Tây.” Vẻ mặt Đàm Chấn Sơn đầy tính cảnh cáo, “Tôi không quan tâm trước kia anh và Văn Hoa náo loạn tới mức nào, đó cũng chỉ là chuyện nội bộ nhà họ Đàm. Nhưng anh mang họ ‘Đàm’, thì giữ chút quy củ cho tôi. Đừng tưởng rằng ông cụ không còn ở đây thì không có ai làm gì được anh.”
Đàm Yến Tây hết sức xem thường, trước kia nói những lời này không chừng anh còn sợ sệt ba phần. Nhưng lần trước tranh quyền đoạt vị với Đàm Văn Hoa, anh đã thắng, anh đã sớm dò ra được ranh giới cuối cùng của người nhà họ Đàm.
Trên mặt anh lại chỉ có vẻ cười cười, hỏi: “Con thật sự không biết mình đã làm chuyện gì để cho trời giận người oán như thế, xin cha nói rõ.”
Đàm Chấn Sơn quăng chén trà sang một bên, “Anh đừng có giả vờ giả vịt! Tôi hỏi anh, tin đồn kia có phải thật hay không?”
Đàm Yến Tây không hề thu lại nụ cười, “Là thật, cha tính làm gì?”
— Trước đó anh đã hỏi thăm chỗ Vệ Thừa, hai tuần rồi có chuyện gì xảy ra.
Vệ Thừa nói cho anh, Mạnh Thiệu Tông lần này thật sự đã đến đường cùng, cũng không biết có nên khen ông ta ‘nhanh trí’ hay không nữa.
Lúc trước, Đàm Yến Tây thay Chu Di chuyển tiền trả cho Mạnh Thiệu Tông, mặc dù chuyện làm ăn kinh doanh kia của nhà họ Mạnh anh vẫn khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối không hề nhúng tay tham dự, nhưng anh vẫn chỉ cho Mạnh Thiệu Tông một vài cách khác.
Suy nghĩ của Đàm Yến Tây rất đơn giản, lúc trước Mạnh phu nhân mạo phạm, anh đã “dạy dỗ” qua Mạnh Thiệu Tông rồi, ăn một miếng trả một miếng, chuyện kia đã chấm dứt.
Còn giờ đây, anh ngại bản thân dính bùn, nhưng cũng không thật sự muốn thấy nhà họ Mạnh cửa nát nhà tan. Việc này anh cũng có ba phần tư tâm, vạn nhất nhà họ Mạnh đến bước đường cùng, nói không chừng sẽ như chó cùng rứt giậu quay lại cắn xé quấy rối Chu Di.
Chẳng bằng lưu lại một con đường, nhấc ngón tay chỉ cho ông ta một đường sống, tất cả đều bình an. Dù sao chuyện có thể chuyển biến tốt hay không còn phải xem vận may của Mạnh Thiệu Tông.
Nhưng Vệ Thừa lại nói, cũng không biết có phải họ Mạnh muốn thử xem tầm quan trọng của Chu Di với anh hay không, chẳng e dè gì mà giương cao danh nghĩa của anh đi kéo hợp tác thảo luận làm ăn.
Đàm Yến Tây hỏi, danh nghĩa gì cơ.
Vệ Thừa nói, Mạnh Thiệu Tông gặp ai cũng ám chỉ, Tam công tử nhà họ Đàm, sẽ thành con rể của ông ta!
Có cây đại thụ họ Đàm này che bóng cho ông ta, những người bạn làm ăn trước kia đóng cửa không gặp, giờ lập tức chạy ra nở nụ cười chào đón mặt mày nịnh hót.
Mạnh Thiệu Tông rêu rao như vậy, rất nhanh đã truyền khắp trong vòng. Mọi người đều biết Mạnh Thiệu Tông khi còn trẻ rất phong lưu, có người phụ nữ sau khi chia tay còn không đòi danh phận lợi lộc gì mà sinh cho ông ta một cô con gái riêng.
Cô con gái này lại càng có bản lĩnh, còn xúi giục được Đàm Tam công tử vì cô ta mà từ hôn với nhà họ Chúc.
Nhà họ Đàm là trụ cột trung tâm trong giới này, tự nhiên đã nghe được những lời này sớm hơn bất cứ ai.
Từ trước đến nay Đàm Chấn Sơn coi thường mặt mũi những kẻ thương nhân nâng cao đạp thấp này, lúc này Mạnh Thiệu Tông lại đâm thẳng vào vảy ngược của ông ta.
Ông ta luôn luôn dạy bảo cả nhà phải làm việc khiêm tốn, nào nghĩ tới, Đàm Tam ra tay một cái lại chọc ra một trò cười lớn như vậy lên đầu ông ta.
Nhà họ Mạnh và nhà vợ của Mạnh Thiệu Tông, chỉ nhắc tới thôi cũng làm ông ta thấy bẩn cả miệng. Con trai trưởng của Mạnh Thiệu Tông chơi thuốc, tin tức còn treo trên đầu mục tin xã hội, mà lần này trung tâm đề tài là phụ nữ, lại còn là một cô con gái xuất thân là con riêng!
Bây giờ, Đàm Yến Tây khinh khinh mạn mạn hỏi ông ta, nếu là thật, ông ta định làm gì?
Thật sự muốn chọc cho ông cụ nằm dưới đất tức giận đến bật dậy hay sao!
Đàm Chấn Sơn lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng tôi không dám ra tay thanh lý môn hộ. Tài sản anh làm ra lớn lên đâu cũng là của nhà họ Đàm. Tôi và anh cả anh chỉ cần dùng một câu nói.”
Đàm Yến Tây cười hỏi: “Con muốn hỏi cha một chút, cha là xem thường nhà họ Mạnh không đủ quyền thế, hay là xem thường thân phận của cô con gái riêng?”
Anh cố tình dùng hai điểm này để kích thích Đàm Chấn Sơn.
Quả thật sắc mặt Đàm Chấn Sơn càng khó coi hơn mấy phần, nhưng ông ta chỉ nói: “Chuyện này anh tự xử lý đi, đừng để tôi phải nghe thêm một chút lời bóng gió. Nếu không đến lúc đó tôi tự mình ra tay thì đừng trách tôi không biết nặng nhẹ. Tự anh tính toán.”
Ánh mắt Đàm Yến Tây bỗng lạnh đi ba phần, giọng nói lại vẫn mười phần ôn hòa: “Con cũng là người bị nhà họ Đàm che giấu đó thôi. Cha xem, nhà nào mà chẳng có một ít việc xấu sau cửa? Nhà họ Đàm đâu thể nào ngoại lệ, có thật sự bền chắc như sắt thép, chịu được bị soi xét?”
Trong Hồng Lâu Mộng, Thám Xuân có nói: Phải biết những người ở trong gia tộc lớn như vậy, nếu đánh từ bên ngoài vào thì khó có thể một đòn giết hết… Phải để trong nhà tự sát tự diệt, mới có thể thất bại sụp đổ.
Trong phút chốc Đàm Chấn Sơn híp mắt lại, nhìn Đàm Yến Tây chằm chằm.
Đúng là từ trên người anh tỏa ra một cỗ sát ý uy nghiêm.
Lời này, rõ ràng là một sự uy hiếp trần trụi.
— đúng, anh là người bị nhà họ Đàm che giấu; nhưng anh cũng có thể cắn lại nhà họ Đàm.
Nếu muốn cắt đứt cả gốc rễ, anh cũng chẳng sợ đánh bạc một phen vứt hết của cải nhà họ Đàm bỏ đi ra ngoài.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Đàm Yến Tây lại khôi phục dáng vẻ hào phóng cà lơ phất phơ kia, cười nói: “Cha xem con này, đúng là một đứa con ngỗ nghịch hoang đường, nhưng cha nghĩ xem, con gái riêng nhà họ Mạnh kia, con đúng là không phải cô ấy thì không cưới. Nếu cha thấy việc này là nhà họ Mạnh chiếm được lợi, con sẽ không liên quan gì đến họ Đàm nữa. Hay là cha bỏ cái họ của con đi? Từ nay về sau con có làm chuyện mất mặt gì cũng không phải thể diện của họ Đàm, mà là mặt mũi của chính con.”
Đàm Chấn Sơn cực kỳ tức giận: “Được! Anh cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Đàm Yến Tây cầm ly trà lên uống một hớp, thản nhiên đứng dậy, cực kỳ lễ phép không quên quay sang Đàm Chấn Sơn gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.