“Nơi đây là đâu?” Tôi hỏi Mộng Kính.
“Đây là Cổ Thành.” Dường như đoán được kế tiếp tôi sẽ hỏi gì thêm, nó lập tức tự động bổ sung, “Man Di đi ra ngoài rồi, Lương Ân và chó không được vào.”
Khoé môi tôi hơi giật nhẹ, không hỏi cũng đoán ra câu sau do ai tự ra luật. Tôi muốn thử điều động mẫu cổ trong người mình để gọi y, nhưng chợt nhớ tất cả những thứ kia đều là hư ảo trong lãnh địa, đành thôi.
Một toà cung điện lớn như vậy lại chẳng có ai, đôi chân ngắn ngũn của tôi đã muốn đình công tới nơi rồi. Lại thêm cái chăn dài lê thê, đi đường khó khăn biết bao, khiến tôi suýt vồ ếch hết mấy lần.
Tôi còn đang mò mẫm tìm đường xuống bếp, bỗng dưng cả người được nhấc bổng lên cao, hai mắt hoa hết cả lên.
“Ngươi là ai?” Một kẻ mang áo đen mặt nạ che kín mặt nhấc tôi lên, lạnh lùng hỏi.
Hai chân tôi bị nhấc khỏi mặt đất quơ quào trong không trung, lòng thầm mắng Mộng Kính không báo trước. Mộng Kính cãi cọ, bảo rằng có báo tôi cũng chạy chẳng thoát.
“Đừng lo, ta nhận ra gã rồi. Gã chính là Độc Cuồng Ma.” Mộng Kính bỗng dưng thốt lên.
“Độc Cuồng Ma là ai?” Tôi thắc mắc.
“Ngươi đã gặp qua… Ặc, là chuyện trước khi ngươi mất trí nhớ.” Nó lúng túng đáp, “Bí pháp Hoàng Lương ngươi và Lương Ân dùng để độ tình kiếp lấy từ chỗ gã, hơn nữa gã còn là đấu sĩ Hắc Kim, hẳn có quen biết với Man Di.”
Mộng Kính và tôi còn trao đổi chưa xong, Độc Cuồng Ma đã nhíu mày lắc tôi qua lại: “Sao không nói? Bị câm à?”
Tôi bị lắc trái lắc phải, đầu quay mòng mòng, hai con mắt cũng ướt nhẹp theo. Muốn mở miệng ra nói chuyện thì bị lắc đến quăng não, vẫn chưa hoàn hồn nổi.
“Đại nhân, tiền công của ngài…” Một tên ma tu hớt hải chạy lên báo cáo, trông thấy tôi thì khựng lại, “Đứa trẻ này là?”
“Ta nhặt được.” Độc Cuồng Ma khàn khàn đáp, “Thành chủ đâu?”
Tên người hầu kia vội vàng đáp: “Thành chủ có việc bận phải đi vắng, vài ngày nữa sẽ về. Tiền công của ngài đã được chuẩn bị sẵn, ngài có thể lấy trước cũng được, đợi thành chủ về thì bàn giao lại sau.”
Nhìn thái độ tự nhiên giữa hai người họ thì Độc Cuồng Ma có lẽ khá thân quen với thành chủ, thậm chí còn có thể tuỳ tiện lấy tiền thưởng trước bàn giao công việc sau kia.
Biết gã là người quen của Man Di, tôi an tâm phần nào. Chí ít thì gã cũng phải nể mặt y không dám đụng chạm tới tôi.
“Tiền công bỏ đi.” Gã đột nhiên xách tôi đặt lên vai, “Ta lấy đứa bé này được rồi.”
“Dạ… Ủa khoan không được ạ!” Tên ma tu kia sốt ruột đến chảy mồ hôi, “Tuy ta không biết nó là ai, nhưng có thể xuất hiện ở đây thì thân phận không thể bình thường được. Đại nhân, ngài bỏ nó xuống rồi chúng ta bình tĩnh thương lượng nha?”
Độc Cuồng Ma lẳng lặng nhìn hắn qua vết nứt trên mặt nạ: “Ta còn lạ gì tính nết thành chủ nhà các ngươi. Trừ phi là vợ y, không thì y chẳng quan tâm đâu.”
Tôi đang định nói sự thật liền nghẹn lời: “…”
Bây giờ bảo mình là người yêu của Man Di có đáng tin không nhỉ? Liệu y có bị xem thành kẻ ấu dâm không?
Suy đi nghĩ lại một hồi, tôi quyết định vẫn giữ mặt mũi cho y một chút: “Thả ta xuống, ta có quen biết với thành chủ đó.”
Nào ngờ Độc Cuồng Ma chẳng những không thả, còn vỗ mông tôi bộp bộp: “Đừng ở lại, y ăn thịt ngươi.”
Ma tu kia cũng gỡ gạc sĩ diện cho thành chủ nhà mình: “Thành chủ không có thói quen ăn trẻ con đâu ạ…”
“Cái gì mà chẳng có lần đầu tiên.” Độc Cuồng Ma không tin, “Trần truồng trắng nõn không có lấy mảnh vải che thân, chẳng phải heo chuẩn bị làm thịt à?”
Tên này thế nhưng còn so sánh tôi với heo!
Tôi tức đến độ muốn gặm bả vai gã, thế nhưng răng tôi có tí tẹo, mà vai gã lại đeo giáp sắt, thành thử chẳng được tích sự gì.
Đợi đến khi ngẩng đầu dậy, bản thân đã bị đem đi đâu cũng không biết rồi.
Tôi ngờ vực quơ tay đấm gã, hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Giọng nói non nớt quá thể, nghe chẳng có tí uy hiếp nào cả. Tôi buồn rầu nhìn mấy ngón tay múp míp của mình, tự hỏi liệu có cầm vững bút để vẽ trận pháp không đây.
Độc Cuồng Ma dừng chân lại, lộ vẻ suy ngẫm.
Tôi thật sự á khẩu. Gã ta còn chưa nghĩ ra lý do đã quyết định cứ thế bắt cóc tôi đi à? Có đem tôi đi bán thì chắc chắn cũng không nhiều bằng tiền công Man Di trả gã đâu.
Độc Cuồng Ma tựa hồ đã nghĩ ra: “Đầu tiên tìm cho ngươi bộ quần áo đã.”
Tôi ngờ vực: “Sau đó thì sao?”
Cái bụng nhỏ không nghe lời, kêu rột rột vài cái như thể cùng tôi bày tỏ sự bất mãn với thói đời lương bạc bắt cóc trẻ con giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
“Cho ngươi ăn no.” Gã tiếp tục.
“… Sau đó?”
“Dắt ngươi đi đánh người…” Độc Cuồng Ma tự động sửa lại, “Không được, phải đi ngủ sớm, trẻ con thức khuya không cao được.”
À, hoá ra gã muốn làm cha tôi.