“Ngươi kêu bổn vương là gì?”
Hắn vô tình đi đến trước mặt Hạng Tinh, ưu nhã mà phất vạt áo thật dài, ngồi xổm xuống.
Cười như không cười mà nhìn tiểu gia hỏa còn cười ngây ngô này.
Thanh Phong đột nhiên không cười nổi.
Từ từ, không phải ngày trước Vương gia không thèm để ý điểm này sao?
Sao hôm nay nhìn qua bộ dáng giống như là muốn làm khó tiểu ngốc tử này vậy!
Không giống Thanh Phong, Áp Áp cũng đã ở trong đầu Hạng Tinh đấm ngực dậm chân.
【 Ngài! Ngài!…Ta vừa rồi chỉ là nói giỡn với ngài, sao ngài lại có thể trực tiếp kêu ra như vậy! Ngài tính toán về lò nấu lại có phải hay không!! Cạc ~~ 】
Chỉ tiếc, Hạng Tinh vẫn như cũ là tự động lọc nó.
Đôi mắt ướt mềm của tiểu gia hỏa sáng trong mà nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt thế của Vũ Văn Dận, tiếp tục cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ!”
“…”
【… 】
Thanh Phong cùng Áp Áp đều thấy cạn lời.
Cảm giác không khí càng ngày càng không ổn, Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chạy tiến lên, vừa chắp tay với Vương gia nhà mình: “Vương gia, nàng chính là một tiểu ngốc tử cái gì cũng đều không hiểu, ngài…”
“Bộ dáng của ta giống như là muốn so đo gì đó với nàng sao?”
Vũ Văn Dận đánh gãy lời nói của Thanh Phong.
Chỉ liếc nhẹ hắn một cái, rồi lại tiếp tục đặt lại ánh mắt trên người Hạng Tinh.
Đôi mắt giống như đá quý hơi động một chút, ý cười nơi môi đỏ nở rộ càng thêm xinh đẹp.
“Ngươi tên Tinh Nhi đúng không?”
“Ừm.”
Hạng Tinh dùng sức gật đầu, đôi mắt mềm ướt át chớp chớp, “Tỷ tỷ, tỷ biết tên của Tinh Nhi, vậy Tinh Nhi có thể biết tên của tỷ không?”
“…”
Vũ Văn Dận lại lần nữa nhướng mày.
Hắn dừng một chút, lại nhịn không được đưa tay che miệng, cười nhẹ vài tiếng.
“Ngươi có thể gọi bổn vương là tỷ tỷ.”
Nam nhân nói, chợt đứng dậy, thuận tiện dắt tay nhỏ mềm mại của tiểu gia hỏa, “Tỷ tỷ dẫn ngươi đi ra ngoài chơi, được không?”
“…???”
Thanh phong cùng Áp Áp cả kinh đến mức cằm cũng sắp rơi trên mặt đất.
Vương gia…Vương gia ngài đây là nháo loại nào?!
– –
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)