Vương Ngữ Yên khuôn mặt đỏ lên, hai chữ “ dâʍ tặc.. “ nàng thực sự không nói ra được, thấy dáng dấp Thủy Sinh một bộ ghen tuông, đều là nữ nhân, nên liền khuyên nhủ.
-Hừ…hắn có làm gì thì mặc kệ, cùng muội đâu có quan hệ gì. . .
Thủy Sinh miễn cưỡng cười gượng, hai tay chống cằm, ngồi suy nghĩ như là xuất thần.
-Ưʍ.. làm sao trong đại sảnh chợt quạnh hiu vậy, Tống đại ca đâu rồi?
Vi Tiểu Bảo vừa mới quay trở lại, nghi hoặc hỏi, trong lòng đang bực bội, chính hắn theo con đường quen thuộc vào hầm rượu, vừa vặn đụng tới một gã sai vặt cùng một đứa nha hoàn đang vụиɠ ŧяộʍ, tuy rằng được một phen no nê con mắt, thế nhưng không thể ở trong hầm rượu quá lâu, vì vậy nên mới trở về.
-Cái gì?
Nghe được Tống Thanh Thư bị danh kỹ Ôn cô nương mời tiến vào khuê phòng, Vi Tiểu Bảo sắc mặt quái lạ, vô cùng đau lòng: “ Con bà nó, lão tử trãi qua gian khổ trăm bề, tốn tờ ngân phiếu mới dò hỏi được, lẻn vào tới trong khuê phòng của nàng đổi bình hương tửu bình thường thành mê xuân tửu, vốn định là mây mưa, nào ngờ lại thành toàn tiện nghi cho hắn! Ạch…đi cùng chung tên mặt trắng nhỏ này, số đào hoa của mình quả thực là bị tổn thất lớn a. . .
Vi Tiểu Bảo liếc nhìn Vương Ngữ Yên cùng Thủy Sinh, không có nàng nào là chú ý đến hắn, trong lòng lại thêm oán hận.
Đi theo nha hoàn tới một gian phòng nhỏ tỉnh lặng, vừa vào cửa thò có một mùi hương thơm ngào ngạt nức mũi Tống Thanh Thư, bất kỳ nam nhân nào cũng đều sẽ bị loại này hương thơm làm cho mê hoặc, hắn thầm nghĩ:
“Không biết danh kỹ cổ xưa cùng hồ ly tinh khéo léo thời hiện đại so nhau, ai thủ đoạn cao minh hơn đây. . .”
-Vi công tử xin mời đến ngồi.
Tống Thanh Thư ngây người khi từ phía sau bức rèm truyền đến giọng nói mê người của Ôn cô nương.
Ở bên cạnh nàng ngồi xuống, Tống Thanh Thư mới có cơ hội khoảng cách gần quan sát tỉ mỉ đến nàng, chỉ thấy nàng đã thay đổi một bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu hồng nhạt lụa mỏng đơn bạc, thân dưới mặc cái váy trong suốt màu phấn hồng, một thân trang phục gợi cảm diễm lệ khiến cho Tống Thanh Thư tâm động không ngừng.
Hạ Thanh Thanh nụ cười nhẹ nhàng tràn đầy, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, cái váy hướng lên trên hơi chút vung lên, cặp bắp đùi đầy đặn tận lộ ở trước mắt hắn, đuôi lông mày khóe mắt, đều là ý xuân, một đôi mắt long lanh tựa như muốn chảy ra nước.
Tống Thanh Thư mặt không khỏi có chút đỏ lên, theo bản năng cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.
Hạ Thanh Thanh trong lòng ngạc nhiên, lời đồn nói Vi Tiểu Bảo là loại người tham hoa háo sắc, nào ngờ hắn đã vậy lại còn ngượng ngùng.
Đã làm phu nhân, từ lâu nàng không còn là tiểu cô nương ngây thơ nữa, hơn nữa vốn là nhi nữ xuất thân trong chốn giang hồ, cho nên bên trong hành động cử chỉ của nàng không có do dự nhiều, nàng chỉ một lòng nghĩ không lộ ra kẽ hở để hoàn thành nhiệm vụ, dĩ nhiên không để ý lúc mình khêu gợi phong tình vạn chủng vốn chuyện này chỉ nên dành riêng cho một mình phu quân của mình là Viên Thừa Chí mà thôi.
Tống Thanh Thư lại có chút ảo não, tại sao mình lại biểu hiện như một sơ ca vậy, thời hiện đại thì mỗi lúc gặp dịp thì chơi, có kiểu chơi nào mà mình đã chưa trải qua, thu thập xong nỗi lòng, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi:
-Không biết đề mục thứ ba của Ôn cô nương là cái gì vậy?
-Đêm trường còn dài, có nhiều thời gian, công tử cần gì phải nóng ruột?
Hạ Thanh Thanh tinh ba lưu chuyển, nở nụ cười:
-Hôm nay nhìn thấy công tử đại tài, tiểu nữ khâm phục không thôi, trước tiên kính công tử một chén rượu.”
Nhìn đôi tay thon dài trắng nõn của nàng bưng chén rượu nhỏ, Tống Thanh Thư có chút miệng đắng lưỡi khô, đưa tay ra nhận lấy, trong lúc vô tình đụng tới làn da mềm mại của nàng.
Hạ Thanh Thanh trong ánh mắt lúc này lóe lên một tia hàn quang, nàng nghĩ thầm nếu không phải vì kéo dài thời gian để chờ nhóm của Viên Thừa Chí đang trừng trị đám thị vệ vòng ngoài, thì nàng đã dùng một chiêu kiếm gϊếŧ hắn ngay bây giờ rồi.
Tống Thanh Thư đối với Ôn cô nương nhu hương nhưng bên trong ẩn giấu sát cơ không chút nào cảnh giác, hắn đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, rượu chảy vào trong bụng, hóa thành nhiệt khí bảy phần, nhưng cũng không xóa được cảm giác da thịt mát lạnh từ cánh tay của nàng truyền đến.
-Ôn cô nương từ nơi nào đến đây vậy?
Tống Thanh Thư mở miệng hỏi, thời hiện đại, hắn thường cười nhạo có một bằng hữu, mỗi lần đi lầu xanh, thì thường khuyên cô gái làng chơi hoàn lương, không nghĩ tới mình bây giờ cũng không nhịn được nổi lên tâm tư giống như vậy, vô cùng tiếc hận một nữ nhân xinh đẹp xuất chúng như thế, làm sao mà lại lưu lạc phong trần?
-Tiểu nữ từ lâu đã quên mình ở phương nào rồi
Hạ Thanh Thanh né tránh tâm tư hiện tại, mặt giãn ra cười nói tiếp.
-Đêm nay lương thành mỹ cảnh, chúng ta chỉ tâm sự chuyện phong hoa tuyết nguyệt có được không? Hà tất phải nhắc lại những chuyện thương tâm ngày trước.
Một cái nhíu mày, một nụ cười tươi, Hạ Thanh Thanh đem hình ảnh một nữ nhân phong trần đau khổ bất đắc dĩ diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
-Là do tại hạ thất lễ.
Tống Thanh Thư nghĩ đến lời nói mới rồi của mình khêu gợi lại chuyện thương tâm của nàng, nên hắn có chút băn khoăn.
-Một chén rượu này xem như tại hạ bồi tội.
-Công tử là quý khách của tiểu nữ, làm sao dám để công tử tự một người uống rượu giải sầu cho được.
Hạ Thanh Thanh mỉm cười nhợt nhạt, tay cầm lên bình rượu mê xuân tửu bị Vi Tiểu Bảo đánh tráo để kế bên, rót ra chén, uống một hơi cạn sạch. …..