Từ sau khi biết Từ Thanh Đào sắp quay video tuyên truyền, bà ấy rất quan tâm đến việc này.
Bất kể là vì sau lưng cô có thân phận của Hằng Gia, hay là vì Hồ Tiểu Xuân chỉ đơn thuần là thấy tiếc vì cô không được đào tạo chuyên sâu về múa.
Từ Thanh Đào rất cảm kích cô giáo duy nhất của mình.
Phòng tập múa này vừa hay là đơn vị múa của Hồ Tiểu Xuân năm ấy.
Vài năm vội vã qua đi, phòng dạy múa khi trước đã được làm mới lại, nhưng địa chỉ vẫn không đổi.
Bước đầu bước vào phòng, dường như thời gian đã quay trở lại mùa hè năm ấy.
Thế mà Từ Thanh Đào lại xuất hiện cảm giác xa quê sợ nhà.
Nhưng nhớ đến mục đích cô đến phòng múa, Từ Thanh Đào nhanh chóng vứt những chuyện này ra sau đầu.
Thú thật thì, nhiều năm rồi không múa, lòng cô cũng không dám chắc.
Nhưng bất ngờ là, hình như độ mềm dẻo của cơ thể còn vượt xa hơn so với tưởng tượng của cô.
Sau khi tập phục hồi chức năng một tháng, lúc Tạ Sênh đến xem cô lần nữa thì đã sợ đến ngây người.
“Cậu được ghê đấy Đào Tử, đã từng tuổi này rồi mà còn uốn dẻo được.”
Từ Thanh Đào vừa tập xong một nhóm bài tập cơ bản, hoạt động cơ thể một chút thì nghe thấy câu này, thế là cô bèn càu nhàu: “Cũng đâu phải là từng tuổi này đâu.”
Vừa hay Tạ Sênh đang rảnh, Từ Thanh Đào dứt khoát cho cô ấy xem thành quả tập phục hồi chức năng trong cả tháng này.
Biên đạo vẫn là điệu múa năm ấy mình không kịp trình diễn cho khán giả, nhưng mà, theo sự tăng lên của tuổi tác, cùng sự nuối tiếc khi nhiều năm không múa, không thể không đổi lại khá nhiều động tác cần độ dẻo dai của cơ thể. Vả lại, chính vì trải qua cuộc sống phong phú, về mặt biên đạo, Từ Thanh Đào có cảm nhận sâu sắc hơn lúc trước, thời niên thiếu biên đạo động tác múa thì nhấn mạnh sự ưu nhã hoa lệ, giờ đây, biên đạo lại chú trọng vào dịu dàng tình cảm và cảm giác câu chuyện của điệu múa hơn.
“Đứa con của biển” vốn là một bi kịch đầy tiếc nuối.
Sau khi điệu múa được sửa đổi còn có tình cảm rung động lòng người hơn năm ấy, theo sự nhịp nhàng của âm nhạc, sự đồng cảm ảnh hưởng sâu sắc đến khán giả.
Nàng tiên cá bé nhỏ dùng đuôi cá xinh đẹp để đổi lấy đôi chân của loài người.
Dù đã quen với sự đau khổ khi di chuyển trên lưỡi dao, nhưng mỗi một bước vẫn vô cùng khó khăn. Mặt trời nơi xa xôi đang chầm chậm nhô lên, chỉ cần cắm lưỡi dao trên tay vào trái tim hoàng tử thì nàng sẽ có được một cuộc đời mới, vào thời khắc này, sinh mạng và tình yêu cùng vẫy vùng, động tác múa cũng theo đó mà trở nên kịch liệt, vào khoảnh khắc âm nhạc đạt đến độ cao trào, nàng vẫn chọn vứt con dao ấy đi, ánh nắng ấm áp chiếu vào bóng hình nàng, động tác nhẹ nhàng đến không thể nhận ra, hết thảy mọi thứ đều biến thành bọt biển ngay tại giây phút này.
Hoàn thành điệu múa, rốt cuộc thì Từ Thanh Đào vẫn cảm thấy không được như lúc trước.
Dù đã làm đến giới hạn thì cũng kém một chút về mặt kỹ thuật.
Nhưng không ngờ là Tạ Sênh mất hồi lâu sau mới hoàn hồn lại được.
Từ Thanh Đào còn tưởng mình múa quá tệ, làm cô ấy ngạc nhiên, nghẹn lời trong chốc lát: “Xấu đến thế à?”
Được thôi, dù cô giáo Tiểu Đào đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ rất xấu, nhưng đúng thật là đã dốc hết sức mình, cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.
Song, bất ngờ là, Tạ Sênh lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Tớ không biết có phải vì tớ là người ngoài ngành hay không, nhưng tớ thật sự cảm thấy lúc nãy cậu múa rất tốt.”
Cô ấy đã chơi chung với Từ Thanh Đào từ hồi cấp ba.
Khi ấy, vì bị Trình Gia Di cố ý xa lánh, trong phòng học múa, Từ Thanh Đào không có bạn bè.
Vì không để cô lạc lõng, gần như ngày nào Tạ Sênh tan học cũng sẽ sang đây cùng cô một lúc.
Vào lúc làm bài tập, cô ấy cũng sẽ buồn chán mà thưởng thức điệu múa của Từ Thanh Đào.
Nói thật, cô ấy không thể nhìn ra sự khác biệt của Từ Thanh Đào bây giờ và khi trước ở đâu.
Vả lại, so với biên đạo múa ngây ngô khi xưa, sự hiểu biết của cô đối với múa ngày càng sâu sắc hơn.
Vứt đi tâm tình cố ý phô trương kỹ năng, thể hiện cho cô ấy thấy linh hồn của điệu múa.
Là một nàng tiên cá nhỏ, không chỉ đơn thuần phải giằng co giữa tình yêu và sinh mệnh.
Mà nàng tiên cá ấy còn có cả sự lưu luyến với biển cả, dùng đuôi cá đổi lấy đôi chân, dùng tình yêu tan vỡ để đổi lấy một linh hồn tự do.
“Hơn nữa, sao cậu làm được như thế vậy, bắt chước theo đuôi cá giống thật đấy?”
“Quan sát ấy.”
Từ Thanh Đào nói như thể đó là một việc rất đỗi bình thường.
Nhưng cũng bởi vì thế mà Tạ Sênh thấy kinh ngac, cô nói tiếp: “Thật ra, múa cũng là một kiểu quan sát cuộc sống, bản năng của loài người là mô phỏng.”
Tạ Sênh làu bàu: “Người bình thường khó mà nghĩ đến điểm này nhỉ…”
Cô ấy nhớ An Hạ từng bị người ta chỉ trích.
Múa dựa vào việc thể hiện kỹ năng quá nhiều, không có linh khí và linh hồn.
Trong những năm này, Từ Thanh Đào vẫn giữ thói quen của thời niên thiếu, thân hình vẫn không có chút khuyết điểm nào.
Dường như bẩm sinh đã có tài năng điều khiển sức mạnh và độ dẻo dai ở cơ thể, trong quá trình hồi phục bằng các bài tập cơ bản, những cảm giác từng bị lãng quên ấy như đang từng chút, từng chút một sống lại trong cơ thể cô.
Trò chuyện với Từ Thanh Đào, Tạ Sênh cảm thán một câu: “Chẳng lẽ đây là thứ được gọi là tài năng đỉnh cao của con người ư?”
Nghe là biết ngay cô ấy đang cố ý trêu chọc cô, Từ Thanh Đào vờ tức mà đùa giỡn với cô ấy một trận.
Nhưng, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô được người khác nói rằng cô có tài năng múa.
Ngay cả Hồ Tiểu Xuân năm ấy cũng từng vì cô mà buông lời cảm thán.
Như thể là trời sinh cô ra để theo đuổi nghề này vậy.
Nhưng không ngờ, đã trôi qua nhiều năm như thế nhưng tài năng của cô vẫn không bị mai một.
Sau bị được Tạ Sênh tâng bốc một hồi, tâm trạng của Từ Thanh Đào rất tốt.
Vào chín giờ tối, khi Trần Thời Dữ đến phòng tập múa đón cô, cô không nhịn được bèn khoe khoang một chút với Trần Thời Dữ: “Tạ Sênh bảo em múa rất tốt.”
Dáng vẻ “nhanh khen em nhanh khen em đi”.
Trần Thời Dữ rất biết cách phối hợp mà gật gật đầu: “Đúng là múa tốt lắm, thế chừng nào anh được xem?”
Nói đến đây, Từ Thanh Đào lại bắt đầu ấp úng.
Mặc dù bảo điệu múa này là múa cho Trần Thời Dữ xem, nhưng không phải bây giờ vẫn còn đang tập dợt ư!
Có ai để cho người khác xem bản tập dợt đâu!
Đó là tập hợp của kiểu thất bại này đấy!!
Suy nghĩ của cô giáo Tiểu Đào cực kỳ nhiều.
Chỉ là không muốn để anh thấy mặt không tốt của mình.
…
Nhưng nghĩ đến tối nào Trần Thời Dữ cũng đến đón mình, sau đó lại không được xem cô múa.
Tự dưng cô thấy hơi chột dạ: “Dù sao thì sau này anh cũng sẽ được xem mà.”
Cũng có thể do quá chột dạ nên Từ Thanh Đào không tiếp tục nói thật với Trần Thời Dữ nữa.
Cầm điện thoại lên lướt Weibo một lúc.
Cả tháng nay, ngày thì cô đi làm, đêm đến lại bận tập múa.
Có khi tăng ca thì lúc nào cũng một, hai giờ sáng mới đi ngủ.
Hễ bận lên thì còn bận hơn cả chủ tịch Hằng Gia như Trần Thời Dữ.
Vốn dĩ là chẳng có thời gian lướt Weibo.
Kết quả là, vừa làm mới Weibo thì lại thấy chẳng thà không lướt còn hơn!
Vì chuyện video tuyên truyền mà Từ Thanh Đào đã không làm video giảng giải tài chính.
Nhưng khi đăng nhập vào Weibo, số lượng gắn thẻ và bình luận của cô vẫn khả quan.
Còn tưởng là vì sự tương tác giữa người hâm mộ.
Vừa mở gắn thẻ ra, dòng đầu tiên đã mắng mỏ cô.
“@ Tiểu Đào năng động, vô liêm sỉ cướp tài nguyên của An Hạ nhà chúng tôi, diễn nhiều thế thì sao không debut trong giới giải trí cho rồi đi??”
Mặc dù chỉ có một dòng như thế.
Nhưng trải qua mấy lần làm mưa làm gió trên hot search, Từ Thanh Đào đã thành thạo cảm giác được rằng, chắc chắn mình lại bị người ta “cắn” nữa rồi.
Khi tra từ khóa ra, quả nhiên, khắp nơi trên quảng trường giăng đầy tiếng chửi.
Thì ra, sau khi người hâm mộ An Hạ được bên chính thức của đài Truyền hình Vân Kinh trả lời, ngoài mặt thì đã dừng lại, nhưng lại thầm tạo ra không ít việc nhỏ.
Hướng về trước, theo tiến độ quay của video tuyên truyền, lúc biết được video tuyên truyền này còn được góp mặt trong chương trình Đêm hội mùa Xuân.
Sự không cam tâm của người hâm mộ An Hạ đã tràn lan ra khỏi màn hình, rõ ràng là, lúc đầu, tài nguyên chính thức tốt như thế là của bọn họ cơ mà!
Thế là, các người hâm mộ An Hạ và thuỷ quân bắt đầu xuất hiện trên quảng trường để dẫn dắt dư luận.
Hầu hết đều là tẩy não người qua đường, một người làm phóng viên tài chính như Từ Thanh Đào, dù cho lúc trước từng múa thì đã sao, khi trước có tài năng thì đã sao, đã nhiều năm không múa rồi, ai mà biết sẽ múa thành kiểu quái quỷ gì?
Được nhét vào trong video tuyên truyền này chẳng phải vì mình cưới được ông chồng tốt hay sao?!
Thế mà cũng có một vài người qua đường bị tẩy não thật.
Nghĩ kỹ lại thì cũng phải thôi, việc như nhảy múa này, trừ phi bạn thật sự là thiên tài gì gì đó, nếu không thì, trong thời gian ngắn, sao bạn có thể hồi phục lại như lúc ban đầu? Vả lại, còn lộ mặt trong video tuyên truyền chính thức nữa chứ, lỡ may xảy ra sai sót mất mặt thì sao?
Rất nhiều ý kiến như thế.
Rõ ràng biết mấy người ngốc nghếch trên mạng có hơn ngàn vạn, mà Weibo Sina lại chiếm phân nửa.
Nhưng lướt một lúc, lòng Từ Thanh Đào vẫn thấy bực tức không thôi.
Có lẽ là thứ mình càng để ý thì cô lại càng không muốn bị người khác nói ra nói vào.
Trong lòng cô, múa chính là một trong những chiếc vảy ngược không thể động đến.
Đã nhìn thấy, đã tức giận thì thôi.
Cô cũng đâu bị ngốc đâu, càng xuất hiện càng để ý bọn họ, thì họ càng được nước làm tới.
Cãi nhau rải rác không lên hot search, cũng lười quan tâm đến những thứ này.
Từ Thanh Đào tự nhận thấy rằng, đến bây giờ, trái tim thủy tinh của cô đã rất kiên cường.
Về đến Bách Nguyên Nhất Hào, Từ Thanh Đào lấy thuốc mỡ bôi vết thương ra như mọi lần.
Múa là như thế đấy, đã mấy năm rồi cô chưa chứng kiến cái cảnh trên người mình có nhiều vết thương trong cùng một thời điểm như thế này, vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn mà vết thương mới đã chồng chất lên.
Trước đến nay, bản thân Từ Thanh Đào không để ý đến mấy vết thương này lắm.
Lần bôi thuốc đầu tiên là do Trần Thời Dữ mua về.
Sau này vẫn luôn duy trì thói quen này, về nhà đợi anh bôi thuốc cho cô trước.
Từ Thanh Đào thừa nhận rằng, cô rất thích cảm giác được người ta để ý này.
Quần trên bắp chân bị vén lên, dáng chân của cô cực kỳ đẹp, thẳng tắp xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn mịn mà, nằm trên lòng bàn tay của anh mà trông cũng không bị to, còn càng nhỏ nhắn hơn.
Vết bầm trên đầu gối khá đáng sợ.
Trần Thời Dữ bôi xong bắp chân, khi bôi đến cánh tay, Từ Thanh Đào mới cảm giác được bầu không khí hơi mập mờ.
Từ sau khi xác định quan hệ, chỉ cần ở riêng với Trần Thời Dữ, hình như mặt sẽ bỗng dưng đỏ, tim bất chợt đập nhanh.
Lại là chuyện ăn uống giữa nam nữ.
Dần dà, sự chú ý của Từ Thanh Đào không còn ở trên thuốc mỡ nữa.
Ánh mắt cô rơi vào đôi môi anh, dường như anh cũng cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
Giây sau đó, môi và môi đã tự nhiên dính sát vào nhau.
Không phải lần đầu hôn anh, kỹ thuật hôn của Từ Thanh Đào đã tiến bộ khá nhiều.
Đôi tay ôm lấy vai anh một cách tự nhiên, đầu lưỡi mềm mềm trơn trơn rụt rè đưa vào trong.
Nụ hôn sâu kết thúc, quần áo trên người Từ Thanh Đào cũng bị cởi ra một nửa.
Lộ ra núi tuyết trắng lớn, còn mặc áo lót màu trơn mà anh từng nói “Được lắm” kia nữa chứ.
Ánh mắt Trần Thời Dữ thoáng khựng lại.
Lỗ tai Từ Thanh Đào đỏ ửng, sau đó lặng lẽ dời mắt đi.
Nhìn gì mà nhìn.
Chẳng lẽ không thể vì lý do cô rất thích cái này à:)
Tiếp đó, phòng khách chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng quần áo ma sát khe khẽ.
Nhưng lần này lại dài dằng dặc.
Dài đến nỗi Từ Thanh Đào cảm thấy oxy không còn đủ dùng, bấy giờ Trần Thời Dữ mới chịu kéo dài khoảng cách ra.
Hai người ở rất gần nhau, Từ Thanh Đào gần như có thể cảm nhận được sự thay đổi trên người anh, hình như nhiệt độ ấy làm cô thấy hơi nóng.
Tim cô đập loạn xạ, rõ ràng là cô biết rằng, bình thường, vào lúc này, cô nên đứng dậy rời đi, ai về phòng người nấy, nhưng hôm nay, không biết vì sao mà bỗng dưng chẳng có ai động đậy.
Cô nhìn vào mắt anh, không muốn chùn bước.
Tiếng tim đập làm chấn động màng nhĩ.
Dài dằng dặc như đã qua một thế kỷ.
Từ Thanh Đào mới nghe được giọng nói khàn khàn của Trần Thời Dữ, dường như là đã nhận thua trận, mang theo sự dụ hoặc nồng đậm, ngậm bờ môi cô một lúc, còn vương lại vệt nước mờ ám.
Lúc kề vào môi cô nói chuyện, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Như giấu đi ý cười, còn có một chút hư hỏng, như đang dụ dỗ: “Cục cưng, kết hôn lâu thế rồi, em không định kiểm tra hàng thật ư?”