Tay phải ăn cơm, tay trái gõ chữ, Lục Văn hỏi: Bọn mày muốn làm gì?
[Liên Dịch Minh]: Mày non và xanh lắm, gặp để kiểm tra giúp mày chứ gì nữa. [Tô Vọng]: Gặp mặt kim chủ của mày. [Cố Chuyết Ngôn]: Đằng nào mày về cũng chưa tụ họp mà.Lục Văn lập tức lung lay, không vì điều gì khác, bóng lưng lẻ loi một mình ngồi bên cửa sổ của Cù Yến Đình đêm giao thừa như dấu vết khó phai khắc sâu trong đầu, hắn muốn anh làm quen với bạn của hắn và hòa mình vào khung cảnh náo nhiệt trong thế giới của hắn.
“Thầy Cù.” Hắn thăm dò: “Em kể chuyện chúng mình yêu nhau cho bạn nối khố rồi.”
Cù Yến Đình sững sờ: “Mới ngày đầu tiên… Em đã kể rồi á?”
Lục Văn nói với vẻ chẳng để bụng: “Bọn em không giấu diếm nhau điều gì, với cả em vui quá nên không nhịn được.”
Cù Yến Đình hỏi: “Họ có phản ứng gì?”
“Phản ứng rất dữ dội.” Lục Văn chém gió: “Chủ yếu là mừng cho em, với cả muốn liên hoan nữa, anh có đồng ý gặp tụi nó không anh?”
Cù Yến Đình lặng lẽ siết chặt đáy bát, hai chân đặt dưới bàn di di mặt đất, anh hiểu Lục Văn phải thích anh lắm mới nóng lòng muốn dẫn anh đến gặp bạn bè.
“Có phải nhanh quá không?” Nhưng anh hơi sợ.
Lục Văn đáp: “Không nhanh đâu anh, hồi đó Cố Chuyết Ngôn với Trang Phàm Tâm còn chưa đâu vào đâu cả mà bọn em đã gặp nhau rồi.”
Cù Yến Đình gảy đậu phụ Ma Bà trong bát, nước sốt cay đỏ tía thấm vào hạt gạo như ảnh hưởng của cảm xúc với con người, tấn công dữ dội bất chấp hết thảy. Anh vượt qua nỗi lo lắng, đáp lời: “Được rồi, em sắp xếp đi.”
Điện thoại lại vang lên tiếp, lần này là Tôn Tiểu Kiếm, hắn gửi lời mời công tác dạo gần đây đúng như đã hẹn.
Lục Văn chuyển vị trí sang phía đối diện, hắn cho Cù Yến Đình xem những đoàn phim ngỏ lời mời như cậu học trò cầu cứu thầy giáo mỗi lần gặp câu hỏi hóc búa: “Thầy Cù, anh xem giúp em đi.”
Cù Yến Đình dựa vào kinh nghiệm nói: “Em phải xác định rõ mình quan tâm đến điều gì, thành viên nòng cốt của đoàn phim, kịch bản, thù lao, thể loại phim, tạo một bảng biểu liệt kê mức độ chú trọng, dựa theo đó mà chọn.”
Lục Văn ghi nhớ và nói: “Wow, có cả phim điện ảnh tìm em này.”
Cù Yến Đình khỏi nhìn cũng biết, Lục Văn vừa nổi tiếng, nhưng vẫn thiếu tác phẩm, phim tìm đến hắn hoặc là phim “mì ăn liền” [1] hoặc là vai phụ ít đất diễn.
[1] Phim “mì ăn liền”: sản xuất nhanh, quảng bá đơn giản và ra rạp chóng vánh để thu hồi vốn.“Em phải suy nghĩ rõ ràng đi đã.” Cù Yến Đình nói: “Em có định làm diễn viên điện ảnh không?”
Lục Văn nói chắc như đinh đóng cột: “Em có.”
Cù Yến Đình nhìn hắn và nói: “Điểm xuất phát vô cùng quan trọng, em có thể chọn kịch bản điện ảnh, đừng ngại vai phụ hay vai quần chúng, trước hết học cách thích ứng với màn ảnh lớn đã.”
Lục Văn nghe lời gật đầu, hắn bùi ngùi nói: “Thầy Cù, nếu em gặp anh sớm hơn thì chắc cũng đỗ được vào Cambridge rồi.”
Cù Yến Đình suýt rơi cả đũa, kế hoạch đại nhảy vọt [2] còn chả can đảm đến vậy, anh dùng lời thoại trong “Đêm đầu tiên” để đánh giá: “Diệp Sam, có phải con bị hoang tưởng không? Có phải con bị tâm thần không?” [3] [2] Kế hoạch đại nhảy vọt: là một chiến dịch được phát động trong giai đoạn 1958 -1961 bởi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, đặc biệt là Mao Trạch Đông, nhằm huy động quần chúng thúc đẩy phát triển nông nghiệp và công nghiệp một cách nhanh chóng. Tuy nhiên kế hoạch này đã thất bại, dẫn tới một trong những nạn đói tồi tệ nhất trong lịch sử.
[3] Lời thoại của mẹ Diệp chương 21.“Hề hề.” Lục Văn cầm cánh gà lên gặm tiếp.
“Khoan đã.” Cù Yến Đình chợt ngớ ra: “Cũng đỗ được? Tức là có người thi đỗ Cambridge?”
Lục Văn nói: “Có 2 đứa, Cố Chuyết Ngôn với Tô Vọng.”
Cù Yến Đình kinh hãi nói: “Bạn của em học Cambridge á?” Anh nhấn mạnh vào chữ “em”, vừa hãi hùng vừa thán phục, một tên mù chữ như em mà có bạn tốt nghiệp trường Cambridge.
Lục Văn hơi khó chịu: “Từ bé tụi nó đã học giỏi rồi, giải thưởng chất đống. Chủ nhật tụ họp mà tụi nó vẫn ngồi học từ 7 giờ sáng đến tận 10 giờ tối được.”
Cù Yến Đình hỏi: “Em cũng ngồi học với các bạn à?”
“Em… chơi game.” Lục Văn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, hắn sợ Cù Yến Đình chê mình: “Anh đừng thấy tụi nó tốt nghiệp trường danh giá mà lầm, cũng thường thôi, vì chả có ưu điểm gì khác nên đành cặm cụi học hành.”
Cù Yến Đình biết tỏng tính toán của Lục Văn, anh diễn cùng hắn: “Thế em có ưu điểm gì?”
Lục Văn khiêm tốn đáp: “Đôi ta đã về chung một nhà, sau này anh từ từ cảm nhận đi.”
Buổi chiều Lục Văn đến công ty họp bàn và thảo luận về kế hoạch công tác sắp tới, đồng thời cắt kiểu tóc mới. Chôn chân trong studio đến nửa đêm, chụp hai bộ ảnh quảng bá phim.
Vài ngày sau, Lục Văn bận rộn với việc phỏng vấn, chụp quảng cáo, tham gia show tạp kỹ đang hot với đoàn phim “Vạn niên thu”. Chuyện đáng mừng nhất là hắn đã vượt qua thử giọng ca khúc chủ đề của bộ phim “Đêm đầu tiên”.
Ngày nào Cù yến Đình cũng ru rú trong nhà viết kịch bản, có khi ngày đêm đảo lộn, điện thoại hết pin mà không biết, bị Lục Văn mò đến tận nhà vào 3 giờ sáng và dọa sẽ rút dây cáp mạng của anh.
Cuộc gặp được hẹn vào chủ nhật, ăn ở nhà hàng thì gò bó quá, vừa lúc chuyển nhà mà chưa mừng tân gia nên Lục Văn quyết định hẹn cả đám tại khu biệt thự Tử Sơn.
Hắn còn có dụng ý khác, đó là cho bạn bè mình hiểu rằng Cù Yến Đình không phải bạn trai mới mẻ vừa xác nhận tình cảm với hắn, mà là người sẽ tiến dần từng bước trở thành chủ nhà và bạn đời của hắn.
Ngày hôm đó, Lục Văn lái xe đón Cù Yến Đình đến Tử Sơn, ánh mặt trời chứa chan khiến cả căn biệt thự ấm áp hẳn lên.
Xào nấu rầy rà quá nên mọi người quyết định ăn lẩu, chị Linh Linh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu rồi. Cù Yến Đình đứng trước tủ lạnh chọn đồ, anh mặc một chiếc áo len cổ tim màu trắng ngà, sợ nấu nướng làm mòn nhẫn nên anh xỏ vào dây chuyền bạc đeo lên cần cổ thon dài.
Lục Văn dựng ô che nắng trong vườn, có dăm ba chiếc ô tô chạy băng qua con đường nhỏ, hắn lôi điện thoại ra gửi tin nhắn vào nhóm: Sắp tới chưa, biệt thự màu trắng, có tìm được không?
[Cố Chuyết Ngôn]: Yên tâm đi, show thực tế có quay cận cảnh khu nhà cao cấp của cậu. [Lục Văn]: Đừng có cao su. [Cố Chuyết Ngôn]: Ừm ừm, lát gặp nha!Lục Văn cứ thấy sai sai, bấy giờ còi xe vang lên, một chiếc xe thể thao phanh kít trước cánh cổng rộng mở. Tắt máy, Liên Dịch Minh hất áo măng tô dài bước xuống xe, trong lòng ôm một thùng gỗ nặng trịch.
“Minh Tử!” Lục Văn nghênh đón: “Mày đến đầu tiên.”
Liên Dịch Minh bước vào vườn hoa, bệnh nghề nghiệp phát tác làm hắn phải đảo mắt đánh giá cây cối, thảm cỏ và bố cục thiết kế, sau đó mới trả lời: “Kỹ thuật lái xe của tao đỉnh, cầm lấy.”
Lục Văn ôm lấy thùng gỗ: “Móa, nặng thế.”
“Rượu Sophie mới vận chuyển từ xưởng rượu ở Pháp đấy.” Liên Dịch Minh nói: “Tổng cộng 9 chai, hôm nay uống.”
Lục Văn đề nghị: “Hôm nay uống bia đi, ăn lẩu uống rượu vang cứ là lạ.”
Liên Dịch Minh khoác vai hắn, sốt hết cả ruột với thằng bạn mãi không khôn lên được, hắn nói: “Ăn lẩu là trọng điểm ư? Trọng điểm là gặp kim chủ của mày kìa, kiểm tra xem mày đang được trải nghiệm tình yêu hay là giao dịch ái tình.”
Lục Văn trợn mắt: “Ồ, kiểm tra bằng cách uống rượu vang?”
“Mày thì biết cái gì.” Liên Dịch Minh nói: “Rượu phẩm như nhân phẩm, tao phải thử thầy Cù của mày mới được.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe việt dã gầm cao phi tới trước cổng, dừng lại đằng sau xe thể thao của Liên Dịch Minh. Tô Vọng bước xuống, nước da trắng nõn, áo sơ mi đen mỏng manh, trêи tay xách chiếc hộp vuông vắn.
Đến gần Lục Văn mới thấy rõ: “Đù. mày xách theo bộ đồ chơi mạt chược?”
Tô Vọng nhướng mày tỏa ra khí chất sắc sảo, hắn nói: “Đúng thế, cơm nước xong xuôi rồi chơi.”
Lục Văn bó tay luôn, trong chuyện cờ bạc, tiền hắn thua Tô Vọng từ bé đến giờ đủ để dựng thành cao ốc, hắn căm hận nói: “Tiệc mừng tân gia không thu tiền của mày thì thôi, mày còn muốn ăn tiền của tao?”
Tô Vọng khinh thường nói: “Ai thèm chơi với mày, tao muốn chơi với thầy Cù của mày.”
Trái tim Lục Văn rơi về chỗ cũ, bình tĩnh nói: “Lần đầu gặp mặt đã đưa nhau lên chiếu bạc, liệu có ổn không?”
“Mày thì biết cái gì.” Tô Vọng nói: “Cờ bạc phẩm như nhân phẩm, một người có nhân phẩm thế nào, nhìn biểu hiện khi thua tiền là biết ngay.”
Còn thiếu mỗi Cố Chuyết Ngôn, bèn chờ một thể, hai phút sau, chiếc xe thứ 3 chậm rãi đỗ vào vị trí cuối cùng, Lục Văn, Liên Dịch Minh và Tô Vọng đồng loạt nhìn sang.
Cửa ghế lái và ghế phụ cùng mở ra, Cố Chuyết Ngôn xách hộp bánh gato, vòng qua đầu xe sánh vai Trang Phàm Tâm bước vào cổng. Trang Phàm Tâm cũng chẳng rảnh tay, ôm một bó hoa có rễ, chắc là mang cho Lục Văn trồng trong vườn đây mà.
Lục Văn suýt thì cảm động phát khóc: “Rốt cuộc cũng có 2 người bình thường đến.”
“Sao đứng bên ngoài cả thế này?” Cố Chuyết Ngôn mỉm cười bước tới: “Nhà của siêu sao không được vào tùy thích à?”
Lục Văn mặc kệ anh, bỗng nhiên hiểu ra: “Phàm Tâm, vừa nãy cậu là người trả lời tin nhắn à?”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, cũng cười: “Đi lấy bánh gato nên đến muộn quá, trước chúc mừng cậu chuyển nhà, sau chúc mừng cậu —-“
Cố Chuyết Ngôn chen ngang: “Cong.”
Trong biệt thự, Cù Yến Đình đã nghe thấy tiếng động cơ nối tiếp nhau và biết bạn Lục Văn đã đến. Vài lần anh định ra ngoài nhưng rồi sợt sệt quay về, hồi hộp đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Cuối cùng, anh lấy hết dũng khí bước ra ngoài, băng qua phòng khách, cửa nhà, nghe thấy tiếng cãi nhau líu ríu, hít sâu một hơi đẩy cánh cửa khép hờ, xuất hiện trêи bậc thềm.
Cù Yến Đình hơi ngẩn ngơ, trêи thảm cỏ dưới thềm, ngoài Lục Văn ra còn 4 chàng trai đứng dưới ánh mặt trời, tất cả đều đẹp trai ngời ngời. Sự thoải mái và nụ cười nở rộ trêи gương mặt, nom như một đội… phù rể đương lúc rảnh rang.
Lục Văn đứng ở chính giữa, lập tức gọi anh: “Thầy Cù!”
Vài tầm mắt quay sang, Cù Yến Đình nhếch khóe miệng, không biết nên mở lời ra sao.
Nhưng mọi người không để anh phải lúng túng, nhao nhao mở miệng chào hỏi, có người gọi “thầy Cù” theo, có người khen anh đẹp trai hơn trêи video, còn có người hỏi thẳng vì sao thích Lục Văn.
Bất tri bất giác, Cù Yến Đình nhoẻn môi cười.
Khoảnh khắc tưng bừng ấy căng tràn mùa đông như thể xuân đương về.
…
Chúi: Dù hơi trẩu nhưng cách thử của LDM với TV chuẩn đấy =)))) Chắc quý vị từng xem 1 clip douyin chị gái này thử lòng 2 chàng trai theo đuổi mình qua 3 hành động uống rượu – bài bạc – đến nhà bạn gái chơi.
Preview chương 65:
“Nó chịu cho anh mắng, chịu tỏ ra yếu thế, chứng tỏ nó thật sự rất thích anh đấy.”
“Trước đây Lục Văn đã từng thích ai chưa?”
“Tuyên ngôn vào tuổi dậy thì của nó là —— Tôi không thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào, tôi chỉ thuộc về âm nhạc.”
“Lục Văn giao cho anh đấy, phải đánh thì đánh, phải mắng thì mắng, không cần nhẫn nhịn.”
“Mừng hai người đã về bên nhau.”