“Chưa cần đệ phải ra tay, chứ ngồi xem đi, A Tửu sẽ giải quyết nhanh thôi. “
“Nhưng……”
“Tin ta, ngồi xuống đi.”
Trịnh Cảnh Vũ ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt hết sức khó chịu nhìn Vân Nghê xem phải ứng của cô. Giống với bọn họ, bên ngoài Mẫn Nhi và Vân Nghê cũng rất khó chịu với câu nói này của vị tiểu thư kia, tuy không biết là ai nhưng quả thực rất muốn đánh nàng ta vài phát cho bõ tức. Pipi ở bên cạnh phải can Vân Nghê, Vân Nghê thì lại phải can Mẫn Nhi lại, khẽ thì thầm bên tai, Pipi phổ cập cho Vân Nghê về thân phận của hai người ngoài cửa. Chính là “muội muội ruột thịt của cô” Phương Bảo Lâm và Phương Hạnh Phương.
Vân Nghê khẽ “ồ” lên một tiếng, tưởng ai xa lạ, ra là nhị muội và tam muội của cô, thật vô phép vô thiên vậy để đại tỷ đây dạy lại muội muội của mình.
“Cho dù có bị bệnh chết thì chung quy rồng vẫn là rồng không thay đổi được. Khổng tước muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng trước tiên phải xem lại mình có xứng với chức vị đấy hay không, hay chỉ là một con chim sẻ cố kiễng chân bám víu lấy cái hư vinh trước mắt. Ta không phải ả tiện tỳ, ta có tên, Giáng Thần. Cho dù có là một ả tiện tỳ ta cũng hiểu phép tắc lễ nghi, không như ai đó đường đột chạy tới phòng của một nam nhân, mở miệng lại gọi một nam nhân khác, còn thóa mạ người ta. Không chút phép tắc, không chút lễ nghi, tiểu thư đây là còn không bằng một ‘ả tiện tỳ’ như ta. Tiểu thư, ta đã nói rồi lục điện hạ và vương gia đang có việc bận, phiền người quay về cho. Bằng không ta chỉ còn có thể báo vố vương gia và lục điện hạ, để hai người bọn họ giải quyết, lúc đó ta không chắc tiểu thư còn có thể đứng đây trợn mắt nhìn ta như vậy nữa đâu.”
“Ngươi….”
Đang nói giở Phương Hạnh Phương đột ngột bị ngắt lời, Phương Bảo Lâm khẽ quát nàng ta im miệng, rồi lại quay ra tạ lỗi với Vân Nghê và Mẫn Nhi.
“Hai vị cô nương xin thứ lỗi, là tam muội nhà ta đã vô lễ với Tiêu Dao vương gia cùng hai người rồi, chỉ là vì muội ấy quá ngưỡng mộ lục điện hạ nên đã làm ra những chuyện thất lễ, ta sẽ đưa muội ấy về dạy dỗ lại, mong hai vị cô nương lượng thứ. “
Dứt lời Phương Bảo Lâm liền kéo Phương Hạnh Phương đi, Mẫn Nhi ở đằng sau lén giơ tay lên dọa đấm Phương Hạnh Phương. Vân Nghê nhìn theo bóng hai người họ một người đang vùng vằng còn một người thì đang cố kiếm chế người kia lại. Khẽ nở một cười Vân Nghê lẩm bẩm
“Phương Bảo Lâm, chúng ta gặp nhau rồi.”