Dây đằng buông ra Tiêu Chiến ra đáp: “Đình chỉ hành vi cười ngây ngô của ngươi lại đi, nó làm cho người ta thích cùng ngươi không có liên quan gì.”
Dây dằng lùi về đi cánh hoa, lại lần nữa cuộn thành một viên cầu, ngụy trang thành một bộ phận của tiên ma khoai.
Một cái căn đen thui nhoáng qua kề sát dây đằng, tản ra mùi hương nồng đậm, phiến lá dây đằng loé lục quang, dùng chóp đỉnh bén nhọn của mình mà đánh xuống cái căn đen thui đang kề sát nó.
Thế nhưng căn đen thui vẫn không rời bỏ, thân thân mật mật dán chặt vào dây đằng.
Tiêu Chiến nhìn nhìn phiến lá to trong tay mình, nhẹ niết căn đen thui đang quấn trên cổ tay: “Nó là đồng bọn của ngươi sao?”
Căn đen thui gật gật rồi lại tiếp tục vui vẻ xoắn xoắn.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến đem phiến lá thu vào trong nhẫn không gian, đánh giá dây đằng, nhỏ giọng hỏi: “Nó cũng là linh thực cấp S?”
Căn đen thui tiếp tục gật gù, trong đầu cậu lại lần nữa hiện lên nét bút vẽ miệng đơn giản, cùng một điệu bộ giữ bí mật.
“Không muốn để cho người khác biết phải không?” Tiêu Chiến hỏi rõ.
Căn đen thui vui vẻ gật gật.
Tiêu Chiến nhìn bốn phía: “Rất khó để không bị người ta phát hiện, nơi này nơi nơi đều có cameras.”
Trong đầu như cũ là hình ảnh giữ bí mật kia.
Tiêu Chiến cười cười: “Như vầy đi, cho dù người khác đoán được, ta cũng sẽ không nói.”
Căn đen thui lẻn đến trước mặt cậu cọ cọ, cảm giác mát lạnh vừa thoáng qua một cái, cả người cậu đã bị Vương Nhất Bác ôm lấy, phải lùi về sau một bước tránh khỏi căn đen thui cọ tới cọ lui.
Tiêu Chiến ngẩng đầu liền thấy Vương Nhất Bác cau mày nhìn chằm chằm căn đen thui, ngữ khí trầm thấp: “Đừng đụng vào em ấy.”
Hắn nói xong, ngón tay nhẹ nhàng quệt ngang chỗ vừa bị căn đen thui cọ qua trên mặt Tiêu Chiến.
Căn đen thui dựng thẳng, nhất thời bất động.
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nắm lấy tay của Vương Nhất Bác: ” Anh……”
Khi cậu vừa mới mở miệng, một cái căn đen thui đột nhiên bay đến đây, cuốn lấy cổ tay còn lại của cậu, vì thế hai tay đều không rảnh rỗi.
Ngay sau đó, trên tay truyền đến hai cổ sức kéo, đem cậu lôi ra khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác.
Cùng lúc đó, bên hông cũng bị Vương Nhất Bác gắt gao ôm chặt không buông.
Tay bị bắt nâng lên một cách cứng đờ, bộ dáng của Tiêu Chiến lúc này trông rất ngốc, cũng may mà căn đen thui không dùng nhiều sức, bằng không không chỉ có tay bị nâng lên, biết đâu cả người đều bay lên rồi.
Tiêu Chiến bắt lấy căn đen thui, bất đắc dĩ nói: “Đừng kéo.”
Sau đó cậu quay đầu về phía sau, dùng khuỷu tay chọt Vương Nhất Bác một cái: “Anh cũng vậy, nhẹ tay một chút.”
Sức kéo trên hai tay cùng lực đạo bên hông đồng thời giảm bớt.
Tiêu Chiến vẫn không hài lòng: “Đều buông ra.”
Trong đầu cậu tức khắc bị biểu tình rơi lệ chiếm cứ.
Tiên Ma Khoai bi thương khóc lóc kể lể cùng đồng bọn: “Con trai không cần ta, con dâu quá xấu xa, ta chạm vào con trai mình một chút thì đã sao? Quá đáng thật sự!”
Long Ma Đằng liếc mắt: ” Ngu xuẩn muốn chết, nhân loại Alpha sau khi đánh dấu Omega thì tính chiếm hữu siêu cường, hiểu không? Còn không buông ra, ngươi muốn đem con trai của ngươi phanh thây sao?”
Tiên Ma Khoai oan ức: “Mới không phanh thây, ta khống chế lực đạo rất tốt.”
Lúc này Tiêu Chiến không biết đoạn đối thoại giữa hai cây linh thực, chỉ đang bị biểu tình rơi lệ trong đầu làm cho dở khóc dở cười, nhéo nhéo căn đen thui an ủi nó: “Đừng khóc, đâu phải về sau không cho ngươi quấn lấy. Ngươi đã quên, ngươi còn đang phối hợp nghiên cứu nha, ta cũng còn có việc.”
Căn đen thui buông ra Tiêu Chiến ra, ở mu bàn tay cậu cọ cọ một chút rồi mới lui về chỗ của dây đằng.
Giải quyết xong Tiên Ma Khoai, Tiêu Chiến bắt lấy bàn tay bên hông mình, nghiêng đầu cười hỏi Vương Nhất Bác: “Anh ghen hả?”
Vương Nhất Bác trở tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, cúi đầu hôn xuống trán của cậu một cái: “Em là của tôi.”
“Vậy cũng không đến mức ăn dấm với Tiên Ma Khoai đi?” Tiêu Chiến vừa nói vừa cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt của Vương Nhất Bác chuyên chú mà nhìn cậu: “Tôi đã khắc chế rồi, nó quấn lấy tay em tôi cũng không có quản mà.”
Tiêu Chiến nhướng mày, đây là biểu hiện cho tính chiếm hữu siêu cường của Alpha sao?
Đôi mắt cậu cong cong, ngón tay ở lòng bàn tay của hắn cọ cọ: “Ừm, là của anh, anh xem, anh đang ôm lấy em mà.”
Biểu tình của Vương Nhất Bác thư hoãn lại, đem tay của cậu nắm thật chặt.
“Tiêu Chiến” Diệp Lỗi ở ngoài cửa kêu một tiếng, thăm dò ló đầu nhìn qua ô cửa xem, sau đó thử bước vào một chân, thấy không có căn đen thui ngăn cản nữa, anh lập tức đi vào, “Biết được nguyên nhân chưa? Trước đó Tiên Ma Khoai ngăn cản không cho bất kỳ ai tiến vào.”
Tiêu Chiến đã đáp ứng với Tiên Ma Khoai là không nói cho người khác biết về chuyện của dây đằng, vì thế trợn tròn mắt nói dối: “Không biết, nhưng mà hẳn là không có việc gì, nó rất vui vẻ.”
Diệp Lỗi nhìn nhìn Tiên Ma Khoai cùng dây đằng, vẻ mặt nghi hoặc.
Lúc này, thanh âm của chủ nhiệm Lý vang lên từ xa: “Tối hôm qua phát sinh chuyện gì vậy?”
Khi dứt lời, chủ nhiệm Lý đã đi đến.
Diệp Lỗi nhìn Tiêu Chiến rồi trả lời: “Bác sĩ Ni An cùng người của quân bộ tới.”
“Cái này ta biết, tin tức có đưa tin, tất cả dân cư mạng hiện tại đang đồn đoán hiệp hội đã phát hiện linh thực hi hữu gì phải không. Ta nói là chuyện khác, cây đại thụ trong khoảng sân trống phía trước office building không phải vẫn luôn có một loại dây đằng ký sinh sao? Sáng nay không thấy, các ngươi tối hôm qua ở nơi đó, biết nguyên nhân là gì không?” Chủ nhiệm Lý hỏi.
Làm việc ở hiệp hội đã nhiều năm, Diệp Lỗi vô cùng quen thuộc cây đại thụ kia, nghe vậy liền sửng sốt: “Không thấy thật sao?”
Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Này thật sự quá kỳ quái, tựa như hư không tiêu thất, dây đằng lớn như vậy ở trên cây mười mấy năm, sao có thể nói không thấy liền không thấy. Cũng không phải chủng loại trân quý, hiệp hội nơi nơi đều có, cho dù có người muốn, cũng không đến mức phí tâm tư lấy từ trên cây đại thụ cao như vậy, kỳ quái nhất chính là không có phát hiện dấu vết của con người.”
Tiêu Chiến nghe đến đó, đột nhiên hiểu được.