“Nghe có vẻ rất thú vị.”.
“Đương nhiên, đáng tiếc cậu không có gan đi.” Bạch Tiểu Tư liếc mắt nhìn An Tử Yến một cái .
Mạch Đinh cũng quay đầu lại nhìn An Tử Yến, đưa ra lời thỉnh cầu cực kỳ lớn mật: “An Tử Yến, dù sao chúng ta cũng không có gì để làm, đi chơi chút thế nào? Là giả thôi mà, thể nghiệm chút cũng không tồi.”.
“Đừng có mơ.”.
“Đừng nhỏ mọn như vậy a, tớ rất độ lượng nha, đi kết bạn thôi mà, tớ từ trước tới nay chưa thử bao giờ, muốn được mở rộng tầm mắt.”.
“Không được.” Không có việc gì làm liền chơi trò thân cận, quả thực chính là tật xấu .
“Tớ tin cậu sẽ không coi trọng người khác, cậu cũng phải tin tớ a, chả nhẽ cậu không tự tin vào bản thân mình?” Mạch Đinh khích tướng .
“Tớ không muốn tham gia vào cái trò thiếu muối đó.” Một câu này, như đánh cho người ta một gậy, Bạch Tiểu Tư ở bên cạnh nói giúp cho Mạch Đinh: “Chồng trước, anh phải thử một lần a, chỉ là chơi đùa thôi mà, Mạch Đinh là một người rất tự ti, chẳng lẽ anh muốn cậu ấy cứ mãi như vậy, phải để cậu ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn a, anh đem cậu ấy nhốt trong nhà, cả đời chỉ biết đến một mình anh thôi sao, vậy cậu ấy sẽ càng ngày càng thu mình lại, coi anh là chỗ dựa duy nhất, do đó đánh mất khả năng tự lực, nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện gì, hoặc gặp phải tình huống đặc biệt không thể chăm sóc cho cậu ấy, anh định để cậu ấy chờ đến lúc anh trở về hay sao, cứ thế tiều tụy mà chết đi?” Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, sao lại nghiêm trọng hóa vấn đề nên rồi. Kỳ thật Bạch Tiểu Tư muốn trông thấy An Tử Yến xấu mặt, không hiểu tại sao, An Tử Yến càng khó chịu, Bạch Tiểu Tư càng vui vẻ, cũng chả hiểu cái loại tâm lý biến thái này được hình thành từ lúc nào .
“Em nói đến trò thân cận hay là đến bác sĩ tâm lý.” An Tử Yến hoàn toàn bất vi sở động .
Bạch Tiểu Tư trao đổi ánh mắt với Mạch Đinh, Mạch Đinh mất hứng khoanh tay: “Tớ mới khỏi ốm cậu liền đối xử như vậy với tớ, khi ấy cậu hiểu lầm tớ và Chu Lệ ở bên nhau, khiến tớ đau lòng muốn chết, còn phải chuyển trường. Cậu thì vô duyên vô cớ mất tích, cậu có biết tớ khổ sở đến mức nào không, bị bạn học thóa mạ, bị thầy giáo phê bình, vất vả lắm cậu mới quay lại, cũng cấm tớ làm cái này, không cho phép làm cái kia, chỉ đi chơi chút thôi mà, có phải là thật đâu.” Thật sự là dốc cạn vốn liếng .
Bạch Tiểu Tư cũng theo đó phụ họa: “Chúng ta ở bên nhau bốn năm, anh lại vì em ra nước ngoài và muốn ở bên người thứ ba, vừa gọi điện liền đá em, anh có biết em bị An Tố, bố mẹ em, bố mẹ anh dằn vặt đến thảm không? Anh chưa từng cảm ơn em. Đó là điều mà em đáng được nhận mà.”.
An Tử Yến ngước nhìn trời trở mình xem thường: “Đời này lão tử não mọc nấm rồi mới quen biết với hai người.”.
Đây chính là biểu thị sự đồng ý, Mạch Đinh vui vẻ chạy đi thay quần áo, tuy nói là giả, nhưng không thể đánh mất thể diện bản thân, chốc nữa không ai chọn mình, thế thì thật xấu hổ. Mạch Đinh bởi vì một trò nho nhỏ này mà hưng phấn, cậu từ trước tới nay chưa từng tham gia loại chuyện như vậy bao giờ, cũng muốn lĩnh hội tư vị trong đó .
__________________________________.
An Tử Yến vẻ mặt khó chịu đứng ở cửa hội sở, nhìn ai cũng ăn mặc chải truốt, thật muốn quay đầu về nhà. Sao mình lại đồng ý tham gia cái trò chơi ngu ngốc này chứ .
Cũng đúng, cặp đôi chạy tới tham gia quả thực không nhiều, huống chi đôi này lại toàn là nam .
Bạch Tiểu Tư hỗ trợ điền vào phiếu, bạn của cô cũng tới rồi, chính là Hồ Anh gặp ở bữa tiệc sinh nhật của Ellen, cô ấy trông thấy An Tử Yến và Mạch Đinh thì rất ngạc nhiên, sau khi được Bạch Tiểu Tư giải thích liền hiểu rõ, bất quá cô không nghĩ An Tử Yến lại độ lượng như vậy, mang Mạch Đinh đến tham gia trò này, Bạch Tiểu Tư ở bên cạnh giúp cô giải đáp nghi vấn, hắn có thể đồng ý cho Mạch Đinh đến đây, nhưng nếu Mạch Đinh mà có mắt đưa mày lại với ai thì tập xác định .
Có một cô gái bước tới, giải thích quy củ với mọi người: “Xin mời nhóm các bạn nam tìm vị trí ngồi, sau 8 phút, các bạn nam sẽ ngồi yên, các bạn nữ thay phiên đổi chỗ, chúng tôi sẽ phát cho mỗi người một tờ phiếu, có thể cho điểm với từng đối tượng gặp mặt, điểm càng cao, thì cơ hội thành công càng lớn, đương nhiên nếu không chọn được ai ưng ý cũng có thể bỏ quyền, vậy giờ xin hãy ngồi vào chỗ của mình.”.
Mạch Đinh giúp An Tử Yến không tình nguyện ngồi vào một chỗ, ấn hắn ngồi xuống xong, bản thân cũng ngồi ở cái bàn ngay cạnh hắn, có thể tùy thời quan sát nhất cử nhất động của hắn, một tiếng chuông vang lên, nhóm nữ bắt đầu tỏa ra, cứ như vậy quang minh chính đại cho điểm bọn họ, nhìn các cô ấy từng người từng người một thay phiên nhau ngồi trước mặt mình, Mạch Đinh cảm giác bản thân là hoàng đế đang tuyển phi. Thật sự rất ưu việt, hóa ra thế giới này vẫn còn phấn khích đến vậy .
Mạch Đinh đều tự giới thiệu mình trước, sau đó hai bên nói về sở thích, tâm sự chuyện thường ngày, rồi vùi đầu cho điểm, số 1 tóc rất đẹp, số 2 trang điểm quá đậm, số 3 luôn lấy tay gãi dưới nách, số 4 buổi sáng chưa rửa mặt, vẫn còn dử mắt, sau đó cậu quay đầu lại dòm An Tử Yến, An Tử Yến đã gần như mất bình tĩnh muốn lật bàn đến nơi rồi, cô gái ngồi đối diện vẫn rất cẩn thận dò hỏi: “Anh đang làm nghề gì?”.
“Sao phải nói với cô?”.
“Vậy anh thích kiểu người như thế nào?” Cô gái vẫn kiên trì, dù sao gặp được một anh đẹp trai thế này, không thể buông tha một tia hy vọng .
“Dù sao cũng không phải cô.”.
Cô gái không tức giận, như cũ cười tủm tỉm: “Có phải hôm nay gặp chuyện không vui? Có thể nói cho tôi nghe thử xem a.”.
“Cô ngồi ở trước mặt khiến tôi rất không vui.”.
Tuy An Tử Yến nhất nhất đều trả lời các câu hỏi của cô gái, nhưng lại cực kỳ bất lịch sự, cô gái đỏ mặt xấu hổ trầm mặc, ngay cả Mạch Đinh cũng hết chịu nổi, lặng lẽ nghiêng người nhỏ giọng nói: “Thái độ quá quắt như vậy, sẽ không ai chọn cậu đâu, đến lúc đó phiếu bầu của tớ so với cậu sẽ cao hơn, hê hê, tớ có thể mở mày mở mặt rồi.” Thật không biết cậu tới tham gia trò này với mục đích gì .
An Tử Yến đẩy đầu Mạch Đinh về: “Vị tiên sinh này, xin đừng châu đầu ghé tai ở đây.” An Tử Yến căn bản không muốn tiến hành loại đối thoại nhàm chán này với Mạch Đinh .
Bạch Tiểu Tư ngồi xuống trước mặt Mạch Đinh, Mạch Đinh kéo cái bàn cách xa An Tử Yến một chút, sau đó ghé sát vào Bạch Tiểu Tư: “Tiền bối, thỉnh giáo người một việc.”.
“Nói.”.
“Cô cùng An Tử Yến ở bên nhau bốn năm, có biện pháp nào thuần phục hắn không, mỗi lần đều là tôi mắc vạ.”.
“Nếu tôi mà có, còn đến phiên cậu chắc?”.
“Không phải cô cũng chẳng chịu thua kém sao, hắn có nhược điểm trí mạng gì không.”.
“Có a, chính là cậu.”.
“Xì, tôi không phải nhược điểm của hắn, tôi là bảo bối của hắn, xem ra dựa vào cô không có mấy hy vọng, phải tự thân vận động thôi, đợi tôi tìm được nhược điểm của hắn, sẽ cho hắn một kích trí mạng.”.
“Ví dụ?”.
“Ví dụ như nếu hắn sợ gián, tôi sẽ bắt một con, dọa hắn sợ tới mức hét chói tai. Một ngày nào đó phải khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, sẽ không châm chọc tôi, không chỉnh tôi.”.
Tiếng chuông lại vang lên, Bạch Tiểu Tư vỗ vai Mạch Đinh: “Đến lúc chết cũng không có ngày đó.”.
Bạch Tiểu Tư ngồi xuống trước mặt An Tử Yến, Mạch Đinh kéo bàn lại gần chút, nghe xem hai người họ nói gì .
“Chồng trước, mới nãy Mạch Mạch nói với em, cậu ấy muốn tìm nhược điểm của anh, sau đó chỉnh chết anh, còn muốn làm công, khiến anh ngoan ngoãn nghe lời, rồi tra tấn anh, cho anh muốn sống không được, muốn chết không xong.”.
Mạch Đinh đứng bật dậy: “Nói bậy, tớ mới không nói như vậy, cô ấy vu oan giá họa.” Khiến cô gái ngồi đối diện cậu hết hồn. Mạch Đinh thầm nghĩ, giây trước mới nêu ra kế hoạch, giây sau đã bị bán đứng .