Đến lúc đó bà ta phải nói thế nào đây, trước kia còn được bây giờ đứng từ dưới lên.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Giang Lợi Khởi thất vọng nhìn qua Giang Nghệ.
May mà đúng lúc này có không ít người ở xung quanh tới đây chào hỏi, bởi vậy Kỷ Nhiễm mới thoát khỏi sự khen ngợi không dừng được từ bà Trương.
Cô lấy cớ đi toilet để ra ngoài.
Toilet nằm bên ngoài sảnh tiệc, Kỷ Nhiễm đi ra còn đặc biệt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Chấp. Cô biết quan hệ giữa cậu với người nhà họ Thẩm vẫn luôn không tốt, chắc lần này cậu không tới.
Nghĩ vậy Kỷ Nhiễm càng thất vọng hơn.
Cô vừa mới vào phòng toilet đóng cửa lại thì bên ngoài vọng tới tiếng bước chân.
“Thẩm Mẫn, lần này mày không được từ chối nữa đâu đó, tao thật sự muốn làm quen với cậu em họ kia của mày.” Giọng nữ yểu điệu hờn dỗi vang lên.
Tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc giẫm lên sàn gạch bóng loáng, nhiều tiếng hỗn độn xen lẫn nhau.
Xem ra có hai ba người vào đây.
Giây sau có giọng nữ khác vang lên, giọng dễ nghe nhưng lời nói lại cay nghiệt: “Mày đừng mê trai vậy được không, nó chỉ được cái đẹp thôi mà, thành tích kém cỏi rồi lại là con riêng. Chẳng lẽ mày muốn yêu đương với nó hả?”
Kỷ Nhiễm không muốn nghe lén nhưng mấy người kia không thèm để ý chút nào khi trong toilet còn người khác.
“Ha ha, tao chỉ hướng về khuôn mặt nó thôi chứ không tính kết hôn, nói chuyện yêu đương thôi là được.”
Thẩm Mẫn đóng nắp hộp phấn lại rồi lấy gương từ chỗ bạn tốt bên cạnh ra, lườm một cái cười nhạo: “Yêu đương? Với loại người như Thẩm Chấp? Đầu óc mày bị hư à.”
Tay Kỷ Nhiễm dừng lại.
Bên ngoài vẫn nói qua lại lẫn nhau.
Đối với đứa em họ con riêng nhà chú ba kia Thẩm Mẫn vừa sợ vừa chán ghét, miệng chanh chua cay nghiệt nói: “Nó là thứ gì chứ, mày cho rằng nó họ Thẩm thì giống như tụi tao à? Dù giống thì sao, tụi tao đều danh chính ngôn thuận còn nó chỉ là đứa con hoang chú ba nhặt từ bên ngoài về tranh gia sản thôi.”
“Nè nè, tao chỉ xin số điện thoại nó thôi mà, mày giận vậy làm gì.”
Hiện nhiên cô bạn kia không ngờ Thẩm Mẫn cay nghiệt đến vậy, cho dù trước mặt người ngoài như họ cũng không thèm do dự nói ra thân thế của Thẩm Chấp.
“Được rồi, được rồi, tao không xin số điện thoại nó nữa. Vốn dĩ tao chỉ muốn chơi đùa thôi.”
Người bên cạnh vừa dỗ vừa khuyên, mãi cô gái tên Thẩm Mẫn kia mới miễn cưỡng nguôi giận.
Đợi sau khi mấy người đó ra khỏi toilet Kỷ Nhiễm mới đẩy cửa đi ra. Cô đi tới trước gương trong toilet, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn trong gương khẽ mím môi lại, bộ dáng vô cùng mất hứng.
Cô không thể chịu được bất kỳ người nào chửi bới Thẩm Chấp.
Ừ, cho dù cậu là con riêng thì sao, cậu không thể quyết định xuất thân của mình mà.
Những lời nghe được trong toilet làm Kỷ Nhiễm không còn tâm tình quay lại buổi tiệc. Cô xách váy dọc theo hành lang đi về phía trước, Kỷ Nhiễm biết chắc chắn gần đó có phòng nghỉ.
Bình thường tổ chức buổi tiệc kiểu này đều có chuẩn bị phòng nghỉ.
Nhưng cô tìm một vòng cũng không tìm được phòng nghỉ nào ngược lại thấy cánh cửa thủy tinh, là kiểu nối liền với lan can ngoài trời. Bây giờ mùa đông, mùa đông lạnh lẽo nên kiểu lan can ngoài trời này không có bóng người đứng.
Kỷ Nhiễm mặc bộ váy dài mỏng manh, đẹp thì đẹp thật nhưng không giữ ấm nên tất nhiên không đi ra ngoài ban công đứng.
Lúc cô đi ngang qua lại thấy chấm đỏ ngoài ban công.
Tập trung nhìn, có người đang đứng đó hút thuốc.
Người kia hình như còn đang gọi điện thoại, đột nhiên lớn tiếng: “Tôi nói rồi, ai thích khiêu vũ thì đi mà làm, tôi không đi.”
Kỷ Nhiễm lập tức dừng chân lại.
Giọng nói này…
Cô dừng lại rồi khẽ đẩy cửa bước vào, thiếu niên đứng tựa vào ban công đã cúp điện thoại nhưng khói thuốc trên tay cậu vẫn chưa tắt, ở trong bóng đêm có cảm giác yêu dị khó nói.
Thiếu niên đặt điếu thuốc bên môi khẽ cắn, hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun làn khói.
Nhiệt độ ban đêm thấp, khói mang theo hơi nóng nhanh chóng biến thành chất khí màu trắng sữa trong trời đêm.
Đột nhiên có hai cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, Thẩm Chấp quay đầu trong chớp mắt, con ngươi hẹp dài lạnh lùng bén nhọn nhìn phía sau.
Còn tay cậu cũng đang nắm lấy cánh tay trên eo mình tính tách ra.
Nhưng khi cậu nhìn thấy người đứng phía sau, đôi mắt vốn đang lạnh nhạt còn mang theo chút thô bạo kia đột nhiên biến thành nhu hòa, ngay cả động tác trên tay cũng mềm xuống.
“Nhiễm Nhiễm.”
Trong giọng nói của cậu lộ ra kinh hỉ.
Kỷ Nhiễm mặc váy dài voan mỏng màu hồng nhạt, bây giờ lại hơi ngửa đầu lên nhìn giống như công chúa tinh linh đột nhiên rơi xuống chiếu rọi bóng tối làm nó trở nên dịu êm.
Cô ngửa đầu nhìn cậu, lông mi dài run rẩy, hé miệng cười yếu ớt: “Không ngờ tới hử?”
Đâu chỉ không ngờ, quả thật ngoài ý muốn.
Vốn tâm trạng Thẩm Chấp không tốt lắm, cậu chưa từng xuất hiện trong những trường hợp này nhưng Thẩm Kỷ Minh cứ bắt cậu phải tham dự, thậm chí còn bắt cậu lên sân khấu để chúc thọ cho ông cụ nữa.
Còn nói gì mà hai nhà khác đều chuẩn bị chương trình.
Trong lòng Thẩm Chấp thực sự kính trọng ông cụ, bởi vì từ lúc cậu về nhà họ Thẩm ông cụ là người ôn hòa và coi trọng cậu nhất. Nhưng cậu không muốn làm những việc thế này.
Những người đó làm vậy chỉ để lấy danh tiếng, đơn giản chỉ muốn chiếm lợi thế lúc tranh gia sản thôi.
Sau đó người trong lòng khẽ run kéo cậu về hiện thực.
Bên ngoài thực sự rất lạnh khiến Kỷ Nhiễm không nhịn được run lên, cô cắn chặt răng sợ mình mở miệng nói chuyện cũng run.
Thẩm Chấp hơi mím đôi môi khô khốc, cởi áo khoác trên người xuống.
Hôm nay cậu mặc đồ cực kỳ trang trọng, vest đen toàn thân không một nếp nhăn, hiển nhiên vest được định chế riêng. Cậu cởi ra rồi nhanh chóng choàng lên người Kỷ Nhiễm.
Áo vest mang theo hơi ấm nhiệt độ cơ thể bao chọn lấy Kỷ Nhiễm, nhất thời giống như cô ngâm mình vào trong nước ấm.
Thoải mái đến mức không nhịn được than thở.
“Đi vào trước đi.” Thẩm Chấp giữ chặt cổ tay cô, cánh tay khoác lên trên vai cô nửa ôm nữa dẫn cô đi vào trong hành lang.
Khắp nơi trong khách sạn đều mở điều hòa nên hơi lạnh nhanh chóng tan đi.
Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao em lại ở đây?”
Thật ra vừa rồi trong đầu cậu đã hiện lên câu hỏi này nhưng bây giờ mới hỏi ra khỏi miệng.
Kỷ Nhiễm cũng nghiêng đầu, nói: “Anh đoán xem.”
Cô vừa nói xong đã nở nụ cười, cho dù mới gặp chuyện không vui thì giây phút nhìn thấy cậu, sự xoắn xuýt khó chịu trong lòng đều tan thành mây khói.
Kỷ Nhiễm mím môi, cố hết sức tự nhủ chính mình không cần cười quá vui vẻ.
Bởi vì cô không muốn để Thẩm Chấp phát hiện ra bản thân mình có thể vui mừng tới như vậy, không muốn cậu biết được cô thích cậu đến thế. Nghĩ tới đây lỗ tai Kỷ Nhiễm đỏ bừng lên.
Còn Thẩm Chấp lại quá mức nhạy bén, cho dù biến hóa nhỏ cậu đều nhìn thấy. Rồi cậu còn hư hỏng tới mức đã thấy mà còn đưa tay sờ lỗ tai cô.
Kỷ Nhiễm xấu hổ cúi đầu xuống.
Thẩm Chấp không nhịn được cười khẽ, chậm rãi kêu: “Nhiễm Nhiễm.”
Giọng cậu trước sau vẫn trầm thấp từ tính, đặc biệt lúc cậu gọi tên cô trong giọng nói như pha thêm thuốc hóa học, chui vào lỗ tai người ta liền hiện lên phản ứng ngay.
Mềm từ đầu tới chân.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Nhiễm, cô gái nhỏ ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu, chóp mũi khẽ lướt qua cổ cậu không cẩn thận chạm vào làn da cậu.
Ấm áp.
Ở nơi không ai hoan nghênh cậu, có cô xuất hiện.
Thật tốt.