Nửa canh giờ sau, Mộ Cẩm Ngọc cuối cùng cũng giải quyết xong hết đống công vụ tồn đọng, hắn cúi đầu hôn lên khóe môi người trong lòng, không ngờ Ninh Hoàn đương ngủ say lại vươn tay nâng mặt hắt, đáp lại nụ hôn vừa mới.
Mộ Cẩm Ngọc sửng sốt mất một lúc.
Ninh Hoàn rất hiếm khi nằm mơ, xưa nay lại càng chưa lần nào có mộng xuân, chẳng rõ hôm nay vì sao mà cả người y cứ bừng bừng lên, nhưng tình trạng này cũng đã tiếp diễn suốt mấy ngày qua, nên y không bận tâm nhiều lắm, chỉ có điều Mộ Cẩm Ngọc trong giấc mộng này lại dịu dàng hiếm thấy, khiến Ninh Hoàn có hơi khó kiềm lòng nổi.
Y mê man mở mắt ra, Mộ Cẩm Ngọc đương cúi đầu gặm cắn vành tai y: “Thích cô sao?”
Ninh Hoàn phát hiện bản thân đang nằm trong lòng hắn với trạng thái y phục trên người đã cởi được phân nửa, giấc mộng vừa rồi vừa hư ảo vừa chân thực.
Nước xuân tràn lên bờ sông.
Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy Ninh Hoàn ắt hẳn là hóa thân của nước.
Cần cổ thon dài của y phác họa ra một độ cung tuyệt đẹp, tóc dài tán loạn trên nền lông thú, cùng quấn quít với từng lọn tóc của hắn, khó mà phân rõ.
Đôi đồng tử nhạt màu xinh đẹp của y đã có chút vô định, cả người vẫn đang rơi vào trạng thái thất thần, không rõ hư thực.
Một lúc lâu sau, hàng lông mi dài mảnh đậm màu ấy mới hơi giật nhẹ, sắc thái đen tuyền của nó cùng với mái tóc y càng tôn lên làn da trắng trẻo tựa tuyết.
Mộ Cẩm Ngọc vuốt những sợi tóc sẫm màu của Ninh Hoàn, lại dời tay mơn trớn hầu kết y, cuối cùng mới nhấc chiếc cằm nhọn của y lên: “Em lại ngất rồi ư? Sao không nói lời nào?”
Dù cho Ninh Hoàn mãi không mở miệng, Mộ Cẩm Ngọc vẫn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, hắn hít mùi hương đặc trưng trên cơ thể Ninh Hoàn, là mùi đàn hương và hoa sen tinh khiết, giống hệt khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian của y, tựa như một người không thuộc về thế tục này.
Cả trong lẫn ngoài cơ thể Ninh Hoàn hiện giờ đều nhuốm đầy hương vị của Mộ Cẩm Ngọc, y như đang lạc vào cõi mộng ảo, không biết rốt cục bản thân đang tỉnh hay là đang mơ, cơn sóng nhiệt trên người đã giảm đi đôi chút, chỉ còn bàn tay là vẫn đang vô lực bám lên bờ vai rộng lớn của hắn.
Giờ khắc này Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ thương tiếc Ninh Hoàn, chỉ muốn hòa y vào cốt nhục chính mình.
Song cảm giác thiếu an toàn vẫn luôn ngự trị trong lòng Mộ Cẩm Ngọc, dù cho Ninh Hoàn đã hoàn toàn thuộc về hắn, Mộ Cẩm Ngọc vẫn cứ thấp thỏm không yên, sợ một lúc nào đấy y đột ngột biến mất, sợ y bỗng dưng bỏ hắn mà đi.
Bởi y chính là dòng nước, có muốn cũng không nắm giữ được.
Mộ Cẩm Ngọc mút lên khóe môi y: “Có thích cô làm vậy không?”
Ninh Hoàn nỉ non như đang nói mê: “Thích điện hạ.”
Uyên ương giao cảnh vũ, phỉ thúy hợp hoan lung[3].
[3]Tu tác nhất sanh bính, tẫn quân kim nhật hoan[4].
[4]Đến khi tỉnh giấc vào ngày kế, nhìn cánh tay và hông eo đầy dấu vết của mình, Ninh Hoàn mới rõ ràng tối hôm qua không phải một giấc mơ.Cả người y nặng nề chẳng khác gì vừa mới bị bánh xe chèn qua, Ninh Hoàn nghiêng người nhìn Mộ Cẩm Ngọc: “Mấy ngày qua điện hạ bỏ gì vào trà của ta?”
Mộ Cẩm Ngọc còn đang ngái ngủ, không muốn tỉnh một chút nào, hắn đè Ninh Hoàn xuống giường rồi lại hôn y: “Cô lo cơ thể em không chịu nổi, cho em uống chút nhung hươu mới tiến cống.”
Ninh Hoàn nghiến răng, dùng sức cắn lên vai hắn: “Điện hạ mới là người không chịu nổi ấy.”
Mộ Cẩm Ngọc thấy hơi đau, song hắn càng thích dáng vẻ hung dữ này của y hơn, bèn ấn ấn đầu Ninh Hoàn: “Cắn mạnh thêm chút nữa.”
Sáng sớm ngắn ngủi, Mộ Cẩm Ngọc vốn định tranh thủ thời gian mà triền miên với Ninh Hoàn tiếp, A Hỉ đứng bên ngoài lại lên tiếng: “Bẩm Thái tử điện hạ, hôm qua trong cung có xảy ra chút chuyện ạ.”
Ninh Hoàn xoay người lại, tóc dài theo động tác của y mà chảy xuôi xuống, có thể mơ hồ thấy được cần cổ và bả vai trắng như tuyết.
“Điện hạ nên vào cung đi, xử lý cẩn thận.” Âm sắc của Ninh Hoàn vẫn còn khàn khàn, “Đừng chìm đắm vào việc này quá.”
Mộ Cẩm Ngọc lại hôn y: “Chờ cô về rồi tiếp tục.”
Hôm qua Hoàng đế có dùng thêm chu sa, lại bỗng có dấu hiệu chuyển biến khá hơn, còn xuống giường đi lại được một lúc, tên đạo sĩ tiến cung còn xúi giục bên tai lão, rằng nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì cần chuẩn bị mười đồng nam đồng nữ để luyện đan, tất cả còn phải xuất thân từ gia tộc phú quý.
Tuy rằng Hoàng đế cũng có chút giao động, nhưng nghe yêu cầu cần hài tử của các Vương hầu Tể tướng thì lão lại hơi chùn chân, nếu là ngày xưa khi lão còn nắm quyền thì chuyện này không khó, song thực quyền trong tay lão hiện giờ đã mất đi phân nửa, lão không dám làm thêm chuyện gì dại dột.
Hoàng đế bỗng bất chợt nhận ra, hai lần lão ốm đau vừa rồi đều không thấy bóng dáng Thẩm quý phi tới thăm.
Thẩm quý phi từng là một nữ nhân thông minh lanh lợi, tính cách thẳng thắn, cực kỳ được lòng Hoàng đế, vậy mà khi lão bệnh tật quấn thân lại chẳng thấy nàng đâu, chuyện này vừa nghĩ đã kỳ lạ.
Lão muốn qua cung Thẩm quý phi xem thử.
Đã qua nửa đêm, song đèn đuốc trong cung Thẩm quý phi vẫn đang sáng trưng, Hoàng đế không để cho bất cứ thái giám cung nữ nào vào bẩm báo, cứ thế đi thẳng vào bên trong, đập vào mắt lão là cảnh tượng Thẩm quý phi đang thảo luận Kinh Phật với một tên hòa thượng trẻ tuổi, y phục nàng ta thì xộc xệch hở hang, cả hai nói qua nói lại một lúc thì bắt đầu lao vào quấn lấy nhau, lăn lộn loạn xạ dưới nền đất.
Máu nóng của Hoàng đế trong nháy mắt đã sộc thẳng lên trên đầu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sự việc của Nhạc Vương đã khiến Thẩm quý phi hoàn toàn thất vọng với Hoàng đế, song nàng cũng bất lực vì bản thân không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể nhân lúc Hoàng đế đang ốm đau mà buông thả, để khoái cảm từ thể xác tạm thời vùi lấp tình trạng của bản thân, mấy ngày qua không hôm nào là nàng không quấn quýt với tên hòa thượng trẻ này, nên mới nhất thời buông lỏng cảnh giác.
Sau khi Hoàng đế tỉnh lại từ cơn mê mang, cơ thể lão rơi vào trạng thái cứng đơ, muốn động đậy cũng không động đậy được.
Lão muốn xử trảm Thẩm quý phi, nhưng giết nàng rồi thì biết phải ăn nói với Thẩm gia thế nào? Với Duệ Vương thế nào? Tuy rằng nỗi oán hận của Hoàng đế cũng đã lan sang người Duệ Vương và Thẩm gia, chỉ hận không thể lột da bọn họ, song nếu như nam nhi Thẩm gia chết hết rồi, cả triều đình sẽ hoàn toàn rơi vào tay Thái tử.
Làm Hoàng đế còn phải chịu nỗi uất nghẹn đến mức này, lão cảm thấy dù có chết lão cũng không nhắm nổi mắt, cơ thể còn bị cơn giận làm ảnh hưởng mà ộc ra mấy ngụm máu, đầu óc Hoàng đế bấy giờ chỉ còn lại mỗi thứ đan dược được luyện từ máu mà tên đạo sĩ kia đã nói.
Nếu thứ này có thể chữa khỏi bệnh của lão, giúp cơ thể lão khôi phục lại tình trạng khỏe mạnh cường kiện như xưa, lão sẽ hoàn toàn đủ khả năng giành lại quyền lực trong tay Thái tử, sau đó lại diệt Duệ Vương và Thẩm gia, bồi dưỡng lại một Hoàng tử biết nghe lời hơn, hoặc là sinh thêm một đứa khác cũng được.
Lão bèn cho thái giám đi mời vài vị trọng thần tiến cung, ai trong số đó cũng là lão thần lâu năm, Hoàng đế cho rằng bọn họ chắc hẳn vẫn luôn trung thành với lão, bao gồm cả Thừa tướng Giả Đình.
Sau một hồi tâm sự giữa quân thần, nghe Hoàng đế thuật lại những gian nan khó khăn khi làm vua một nước suốt hai mươi năm qua, một nhóm các lão quan viên đều khó mà không lau nước mắt.
Hoàng đế nhác thấy nét mặt buồn bã của bọn họ, lão bất chợt đổi giọng: “Hẳn là các ái khanh đều hi vọng trẫm sớm ngày khỏe lại có đúng không? Mới đây trẫm vừa mới nghe nói có một phương pháp rất kỳ diệu, có thể giúp tình trạng của trẫm chuyển biến tốt đẹp hơn.”
Nhóm lão thần đương nhiên là đồng thanh khẳng định.
Hoàng đế lập tức nhắc đến vấn đề mười đồng nam đồng nữ.
Lão vừa dứt lời xong, đã chẳng còn ai ở đây muốn lão khỏe lại nữa.
Hoàng đế yếu ớt lên tiếng: “Trẫm không cần các ngươi phải hi sinh con cháu dòng chính, mang dòng thứ tiến cung là được.”
Tuy rằng là dòng thứ, nhưng chung quy vẫn là mạng người, có đổi sang con cháu bình dân bọn họ còn không ủng hộ, huống chi là con cháu của chính mình?
Đôi con ngươi già yếu của Hoàng đế đã hơi đục ngầu: “Các ái khanh, trẫm cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất như vậy thôi, Thái tử hiện đang kết bè kết cánh khắp nơi, khiến cho triều đình biến thành cục diện hỗn loạn đổ đốn, trẫm cần phải vực dậy xử lý hắn.”
Nhóm các lão thần đều nhìn thấy tình trạng tồi tệ của Hoàng đế, cũng không tiện mắng nhiếc đám đạo sĩ quỷ ma kia, sợ khiến lão giận thêm, nhỡ nhàng có khi còn chết vì tức thì lại càng không ổn, nên chỉ ăn ý giữ im lặng, không mở miệng đồng ý với yêu cầu của lão, cứ thế mà đồng loạt xin cáo lui.
Song vừa mới rời khỏi cung Hoàng đế, các lão thần đã đụng mặt Thái tử điện hạ.
Giả Đình tiến lên trước: “Thái tử điện hạ, bệ hạ đã bị đám đạo sĩ che mờ đôi mắt, vừa rồi còn tỏ ý muốn đưa mười đứa trẻ tiến cung để luyện đan.”
Mộ Cẩm Ngọc cất giọng lạnh lẽo: “Sao phụ hoàng có thể hồ đồ như thế được? Bên phía Quý phi còn mới xảy ra chuyện không hay, trong cung bị yêu tăng dâm loạn, nhúng chàm Quý phi, các ái khanh cứ tới chính đường nghị sự trước đi, đưa ra giải pháp xem nên xử lý chuyện của Hoàng thượng như thế nào, còn vấn đề của Quý phi sẽ do cô và Hoàng hậu phụ trách.”
Nhóm lão thần ngơ ngác nhìn nhau, duy chỉ Giả Đình là thở dài: “Yêu tăng tà đạo nhiễu loạn cung đình, cần phải trừ khử hết, bệ hạ trong lúc bệnh nặng lại chỉ một lòng tin tưởng bọn chúng, hoàn toàn không phải hành động nên có của một vị minh quân, vi thần sẽ cùng mọi người thảo luận chuyện này một phen.”
Mộ Cẩm Ngọc chìa tay nhường đường: “Thỉnh chư vị ái khanh, cô cũng sẽ cho các vị một phương án giải quyết thỏa đáng.”