Miếng bánh kem hình tam giác, không cần phải cắt ra nữa, Phó Thành Lẫm chọn một đóa hoa hồng trên đó bằng thìa đi kém rồi đút cho Lê Tranh.
Hôm qua ở hội quán, anh đút cho cô lâu như vậy, nhưng cô nhất nhất không mở miệng, hôm nay là bánh sinh nhật thật sự, “Em ăn hoa hồng đi.”
Lê Tranh không để cho anh đút, cô cầm cái thìa trong tay anh.
Ngón tay của hai người chạm vào nhau, nóng lạnh giao hòa.
Cô ở trong căn nhà ấm áp cả buổi chiều, bàn tay ấm nóng. Phó Thành Lẫm chỉ mang mỗi cái áo sơ mi đợi một lúc ngoài cửa, mu bàn tay vẫn chưa ấm lên.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, vừa ấm áp lại vừa xen lẫn với cảm xúc như sóng ngầm khó tả.
Phó Thành Lẫm chăm chú nhìn Lê Tranh, cô đưa cả hoa hồng cùng một ít kme vào miệng, vô thức mím môi.
“Mua ở tiệm bánh dưới lầu đúng không? Cũng khá ngon.” Lê Tranh nhận xét mùi vị của hoa hồng, vừa ngẩng đầu đã đụng phải đáy mắt như hồ nước của Phó Thành Lẫm, nhìn thì sâu thẳm tĩnh lặng, nhưng lại như có vũng nước xoáy.
Phó Thành Lẫm không kìm được tiến vài bước lại gần cô. Lúc Lê Tranh ý thức được anh đang định làm cái gì, Phó Thành Lẫm đã ôm eo cô bằng một tay, một tay khác đỡ sau gáy cô.
Một nụ hôn nóng bỏng và mềm mại đậu trên môi cô.
Đây lần thứ ba anh hôn cô.
Một người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa tự chủ như anh vốn dĩ đã rất dễ khiến nữ giới trầm luân. Bị anh ôm vào lòng hôn nồng nhiệt như vậy, phút chốc cô đã chẳng tìm được bản thân mình nữa.
Lê Tranh choáng váng vài giây trong nụ hôn của anh, sau đó biến bị động thành chủ động.
Cô thẳng thừng ném thìa lên tủ thấp nhưng không chuẩn, rơi trên sàn nhà. Trận gió do tay áo cô tạo ra khiến ngọn nến đung đưa nghiêng từ đông sang tây.
Có một cây nến đã tắt.
Không thể quản được thứ gì khác, Lê Tranh kiễng chân lên, đồng thời hai tay bấu chặt cổ của Phó Thành Lẫm. Anh quen thuộc lạ thường với động tác này, lần đầu tiên cô cắn anh chính là như thế.
Lê Tranh không buông Phó Thành Lẫm ra, đẩy cả người anh về sau một cách bị động. Cho đến khi Phó Thành Lẫm bị cô đẩy chạm đến trên cánh cửa, môi của anh vẫn dán trên môi cô.
Một giây sau, Phó Thành Lẫm nheo mắt chịu đau, để mặc cho cô cắn anh.
Vốn dĩ Lê Tranh muốn xử anh, nhưng sức mạnh giữa nam và nữ chênh lệch khác nhau, anh trực tiếp ôm cô.
Lê Tranh tính sai rồi, lần trước ở trong văn phòng, anh không có hành động gì là vì lúc đó anh đã từ chối cô, vì vậy không thể có sự tiếp xúc thân mật được, lần này thì khác.
Cô thấy không xử lý anh được bèn thả môi Phó Thành Lẫm ra.
Lần này không cắn rách, chỉ để anh chịu đau mà thôi.
Phó Thành Lẫm vẫn giữ chừng mực, cô buông ra rồi, anh cũng thả cô xuống.
Hai người âm thầm bình ổn lại hô hấp.
Phó Thành Lẫm cong eo, nhặt thìa nhựa dưới sàn lên ném vào thùng rác, “Bánh để cho em.”
Lê Tranh: “Không cần, anh mang về ăn đi.”
Phó Thành Lẫm mở cửa, ánh đèn trên hành lang hắt vào, không cần anh thổi, cây nến đã bị gió dập tắt.
Anh xoay người, Lê Tranh đã bật đèn trong phòng lên như không có chuyện gì.
“Tối nay ngủ sớm đi.”
Anh cầm miếng bánh kem còn lại, đóng cửa.
Tiếng bước chân ngày càng xa dần, tiếp sau đó là tiếng mở cửa và đóng cửa.
Sau đó không gian đã yên tĩnh trở lại.
Nước trong ly rót lúc trước giờ đã không còn chút hơi nóng.
Lê Tranh uống vài ngụm, nhiệt độ lạnh lẽo vừa đúng điệu đối với cô.
Phía bên kia bức tường.
Phó Thành Lẫm lấy một chai nước từ trong tủ lạnh, vốn tưởng rằng mùa đông sẽ chẳng cần dùng nến nước mát.
Bữa tiệc sinh nhật tối nay chỉ có một chai nước mát và một miếng bánh kem hoa hồng.
Anh gửi tin nhắn cho tài xế, [Ngày mai đến mang theo bộ cần câu.]
***
Ngày hôm sau, trời gió nhẹ và tươi đẹp.
Gió ngừng, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn.
Lê Tranh ngủ một đêm không mơ, cô đã thức dậy từ hơn bảy giờ sáng, hẹn chú đến phòng leo núi vào buổi chiều. Lần leo núi trước là lúc đi hái đào, cô không có thời gian qua đó thư giãn trong mấy tháng trời.
Kéo tấm rèm ban công ra, ánh mắt mặt trời ấm áp tràn vào nhà.
Giang Tiểu Nam tìm cô: [Hôm nay thầy hướng dẫn của tớ đi công tác rồi, cuối cùng tớ có thể thở rồi. Trưa nay có muốn đi ăn lẩu cay không? Tớ mời (cười xấu xa)]
Lê Tranh: [Được thôi, chiều nay tớ đến câu lạc bộ, vừa hay ăn no có sức leo núi.]
Giang Tiểu Nam huýt sáo một cách vui vẻ, ở cửa tủ chén bát, chuẩn bị cho cuộc hẹn chiều nay. Hôm nay Hà Dập được nghỉ, chắc sẽ đến tiệm giúp đỡ.
“Blogger tớ theo dõi lại lên hot search rồi sao?”
“Người nào? Cậu follow nhiều thế mà.”
“Nhìn ngang là thiếu niên, nhìn nghiêng là tôi đó, chính là cái người mỗi lần ghép hình đều từ mình vẽ ý.”
“Ồ, có ấn tượng.”
“Tớ còn nhớ hát rất hay.”
Bạn cùng phòng thảo luận rôm rả.
Giang Tiểu Nam lấy váy len ra, “Sao lại lên hot search nữa rồi?” Cô ấy chen vào một câu.
Bạn cùng phòng vừa ăn sáng vừa nói, “Loạt video được làm là về một chú dân phòng già giúp học sinh qua đường ở Bắc Kinh, cảnh chụp đẹp tuyệt, mùa đông và mùa hè. Lát nữa cậu tự xem đi.”
Một bạn khác mở video ra, kích động “Woa” lên một tiếng, cô cố gắng nuốt cục cơm xuống, “Đây chẳng phải là hàng xóm cũ của nhà tớ ư, là bác Úc. Con người ông ấy tốt lắm, đồ điện nhà ai bị hư, đèn không sáng đều tìm ông ấy giúp. Con của ông ấy cũng rất giỏi giang, hình như là quản lý cấp cao của tập đoàn Hướng Phi. Tớ chia sẻ đã.”
Giang Tiểu Nam kéo rèm trên giường, thay váy len, gửi tin nhắn cho Lê Tranh: [Chúc mừng Tiểu Lê tử lên hot search nhé.]
Lê Tranh đọc tin nhắn của Giang Tiểu Nam cho đến khi video của mình đăng tối qua được không ít blog chính thức chia sẻ, chỉ qua một đêm, video của cô đã leo lên đứng thứ 10 hot search.
“Cộc, cộc, cộc”, tiếng gõ của thủy tinh.
Lê Tranh tựa vào bàn vi tính đang xem video của mình đột ngột ngẩng đầu dậy, bên ngoài cửa sổ có một cần câu cá, và một bó hồng nhỏ.
Hoa hồng đủ thể loại màu sắc, màu hồng nhiều hơn một chút.
Năm màu sặc sỡ.
Nó đẹp đến mê hồn dưới ánh nắng ban mai.
Những cành hoa được tỉa ngắn bó thành một bó.
Còn cần câu cá vươn từ ban công nhà hàng xóm giàu có qua.
“Cộc cộc.”
Cần câu cá lại gõ vài cái vào cửa kính.
Bó hoa lủng lẳng trên cần câu.
ONE: [Blogger, nhận hoa trên ban công.]
Lê Tranh nhìn điện thoại rồi rảo bước đến đẩy một cách cửa sổ ra.
Nghe thấy tiếng ở cửa sổ, Phó Thành Lẫm lại gửi tin nhắn: [Tháo xuống là được.] Dùng cần câu tặng hoa, đỡ cho cô khỏi thay áo quần mở cửa, còn phải rước gió lạnh vào.
Lê Tranh vừa vươn tay đến cửa sổ, còn chưa kịp tóm được cần câu, đột nhiên có một cái móc câu từ trên trời rơi xuống, móc dây câu của Phó Thành Lẫm, kéo hoa hồng ra xa.
Lê Tranh: “…”
Phó Thành Lẫm thò đầu ra, trầm giọng nói với lầu trên: “Cận Phong, cậu thần kinh à!”
Cận Phong uống cà phê bỏ một đống đường và sữa, cười không đáp. Tiếng cười vui sướng trên nỗi đau người khác đã đủ trả lời Phó Thành Lẫm.
Anh ta chồm ra bệ cửa sổ, thi thoảng liếc nhìn phía Lê Tranh, hoa hồng bị móc câu cá “đánh nhau” gạt sang một bên, cách cửa sổ một đoạn, Lê Tranh với không tới.
Vừa rồi anh ta ra ban công mở cửa sổ thông khí, hít thở không khí trong lành, ai dè nghe thấy tiếng cộc cộc, nhìn xuống dưới là thấy màn biểu diễn của Phó Thành Lẫm.
Cần câu à, anh ta cũng có.
“Tôi câu cá sáng sớm, không cho tôi câu à.”
Sau khi đùa xong, Cận Phong thả dây câu, đưa cần câu lại gần cửa sổ của nhà Lê Tranh.
Phó Thành Lẫm hỏi: “Cần câu của cậu từ đâu mà có?”
Hơi nóng trong miệng Cân Phong thổi ra, “Tôi là thần biển, làm sao không có cần câu được?”
“…”
Lê Tranh chẳng nói gì từ đầu đến cuối, sợ ảnh hưởng đến người khác.
Cô lặng lẽ lấy hoa xuống, tách cần câu quấn quanh ra.
Hai người tự thu dây câu lại.
Những bông hoa hồng lạnh ngắt, như thể vừa được lấy ra từ tủ lạnh, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt nước.
Lê Tranh đếm qua, tổng cộng có mười một đóa.
***
Tắm táp xong, Lê Tranh đến quán Malatang tìm Giang Tiểu Nam.
Hôm nay Cận Phong bận, xe hơi mẫu mới của Nam Phong bắt đầu được đặt mua, những ngày này bận không ngóc đầu lên được, không có thời gian đi ăn lẩu cay.
Lúc Lê Tranh xuống lầu bắt gặp cậu ấm ăn chơi, anh đứng ở cầu thang, bông hồng màu hồng phấn trong tay mà anh trồng nở rất đẹp, lúc ra ngoài nén đau cắt một đóa.
“Sao bây giờ anh mới đi?” Trước đó Lê Tranh nói chuyện ở trong nhóm, Cận Phong nói phải đến công ty, cô tưởng anh đã đi từ sớm rồi.
Cận Phong đưa hoa cho cô, “Vừa nhận được điện thoại. Nè, hoa tươi cho với công chúa.”
Lê Tranh đơn thuần cảm thấy vui, nhận lấy hoa đưa lên mũi ngửi, hoa hồng thơm nhàn nhạt, “Anh không cẩn thận làm gãy cành hoa rồi đúng không?”
Cận Phong đứng thẳng, đi xuống lầu cùng cô, “Cố ý bẻ gãy đấy.”
Anh ta nói hôm nay không thể đi ăn lẩu cay được, “Tối đi ngang đó mang một phần về cho anh, chắc hôm nay phải tăng ca, tối cũng không rảnh qua.”
“Được, anh gửi mấy thứ muốn ăn qua cho em.” Trên đường Lê Tranh về từ câu lạc bộ có đi qua quán lẩu cay gần đó, chỉ có đi vòng thêm một đường mà thôi.
Hai người lái xe đi riêng.
Lúc Lê Tranh đến quán lẩu cay, Giang Tiểu Nam đã uống đồ uống, hơn nữa còn mở một chai nước ngọt, Hà Dập đang bận.
Giờ này vẫn chưa có ai đến ăn, chú Hà ngồi trước cửa sưởi nắng, chân đeo miếng đệm đầu gối tự sưởi ấm.
“Chú Hà, có phải chú bị viêm khớp sợ lạnh không?”
Chú Hà xoa chân qua miếng đệm đầu gối, “Cũng không phải viêm khớp, lúc trước bị tai nạn xe, dù khỏi rồi nhưng đến mùa đông nó lại đau, đeo cái này hai năm nay đỡ nhiều rồi.”
Lê Tranh không dám nhắc nhiều hơn về vụ tai nạn, bời vì mẹ Hà Dập đã đi được mười năm, cô sợ rằng đó là do vụ tai nạn đó, “Vâng, thế bác chú ý giữ ấm hơn.”
Đã có người đến ăn cơm, cuộc nói chuyện bị cắt ngang, chú Hà dọn ghế đi vào trong quán.
Lê Tranh cũng bước vào phòng ấm áp, cởi áo ngoài, nói chuyện với Giang Tiểu Nam.
Cô hỏi Giang Tiểu Nam có muốn đến câu lạc bộ chơi với cô không, bên đó món gì cũng có, nếu lười vận động thì đi spa.
Giang Tiểu Nam xua tay, “Tớ vẫn ở quán phụ giúp thôi, tiện thể thỉnh giáo thầy Hà một số vấn đề chuyên môn.”
Lê Tranh ngậm ống hút, cười nhưng không nói gì.
Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô, hỏi cô mấy giờ qua, anh đã đến CLB từ sớm rồi. Thời tiết hôm nay tốt, không có gió, sáng nay còn hẹn bạn chơi gôn.
“Cháu đang ăn, ăn xong sẽ qua đó.”
Nhiệm vụ buổi chiều của anh chính là cùng cháu gái leo núi, kiên nhẫn đợi hai tiếng ba phút trong phòng tập leo núi.
Hôm nay Lê Tranh thay áo quần vận động, chạy bước nhỏ về phía Tưởng Thành Duật, “Chú đến lâu chưa?”
Tưởng Thành Duật cất điện thoại, “Không lâu lắm.”
Anh đưa cho cô bình nước ấm, “Uống trước đã.”
Lúc tâm trạng tốt, sức cánh tay sẽ mạnh hơn bình thường.
Lê Tranh chơi mỗi tuyến đường hai lần, nhưng không mệt chút nào.
Leo lên đỉnh núi lần nữa, cô quay đầu, “Được rồi.”
Người thả cô xuống là công việc đòi hỏi thể lực, cô thích cảm giác dừng lại trên không trung.
Có một hàng người ở lối vào phòng leo núi, trên người mang đồ nghiêm chỉnh, không giống như đến leo núi.
Lê Tranh nhìn phía dưới lâu hơn một chút, người đi ở phía trước nhất chính là Phó Thành Lẫm, anh mang bộ vest màu đen, khiến cho áo sơ mi trắng chói mắt lạ thường.
Cô chậm rãi hạ xuống, Phó Thành Lẫm cũng đến bên cạnh Tưởng Thành Duật.
Phó Thành Lẫm họp ở bên này, anh nhìn thấy xe của Lê Tranh và Tưởng Thành Duật ở bãi đỗ xe, đoán bọn họ leo núi ở đây, còn chưa đầy mười phút là bắt đầu cuộc họp, anh còn phải vội đi đến tòa nhà khác.
Thời gian dành cho Lê Tranh nhiều nhất là hai phút.
Anh còn đang gọi cuộc gọi đường dài, liên hệ với một hạng mục đầu tư.
Tưởng Thành Duật nới lỏng dây thừng an toàn trong tay, Lê Tranh cách mặt đất chưa đến một mét.
Phó Thành Lẫm vừa nói điện thoại, vừa đi tới gần Lê Tranh. Cánh tay dài vươn ra quấn lấy eo của cô, Tưởng Thành Duật thả dây thừng ra. Toàn bộ sức nặng của Lê Tranh đều dồn tựa vào lòng Phó Thành Lẫm, cô phản xạ điều kiện đặt hai tay lên vai anh, không nói gì, sợ ảnh hưởng đến cuộc gọi của anh.
Phó Thành Lẫm nói tiếng anh vào điện thoại.
Một số thuật ngữ chuyên ngành, Lê Tranh nghe không hiểu lắm.
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt Lê Tranh xuống đất.
Anh đã quá quen thuộc với khóa an toàn, cho dù không nhìn, anh vẫn có thể mở khóa trên eo cô bằng một tay.
“Cạch” một tiếng, dây an toàn đã được mở ra.
Phó Thành Lẫm chỉ về tòa nhà bên cạnh, nhép miệng nói với Lê Tranh, “Anh phải đi họp rồi.”
Nói xong, anh vội vã rời đi.
Lê Tranh tiễn anh bằng ánh mắt.