Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lan Giang vừa đến mùa xuân muốn gặp được thời tiết tốt đều do may mắn.
Hai ngày nay Lan Giang đúng là gặp may, một hạt mưa cũng không thấy.
Ngoài cửa kính sát đất trong phòng học múa, ánh đèn của thành phố cuối cùng cũng hiện hình.
Mấy ngày trước dạy cho học sinh một bài múa mới, Lộ Vô Khả mở nhạc để mấy đứa nhỏ làm lại một lần.
Âm hưởng tao nhã uyển chuyển theo nhạc khúc truyền ra, Lộ Vô Khả lấy điện thoại trên bàn đi qua một bên.
Trong gương đám nhỏ phong tư yểu điệu, bài này mới học chưa lâu, động tác có mấy chỗ chưa đúng lắm.
Lộ Vô Khả mở điện thoại lên, không có thông báo gì, ngược lại có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô ấn xuống dãy số đó.
Vài giây sau, điện thoại kết nối được.
Tiếng đô đô trộn lẫn với âm nhạc trong phòng cơ hồ không nghe được.
Trên màn hình đang gọi, mấy chục giây qua đi, điện thoại tự động cắt đứt.
Thẩm Ngật Tây không nghe máy.
Lộ Vô Khả dựa vào tường, nhìn chằm chằm màn hình chốc lát rồi tắt điện thoại.
Tiết này kết thúc sớm, nhảy xong Lộ Vô Khả bảo đám nhỏ kéo gân thả lỏng rồi cho về.
Giờ này gần đây không còn xe buýt, trạm xe công cộng màu xanh lục trống rỗng, Lộ Vô Khả đứng ở trạm tìm địa chỉ một lúc lâu mới đón được một chiếc taxi.
Lộ Vô Khả lên xe đưa địa chỉ cho tài xế, bác tài nhìn vào rồi nói: “Cô gái, trễ vậy mà còn đi xem người à?”
Lộ Vô Khả cất điện thoại, chỉ ừ một tiếng.
Chỗ đó cách đây không gần, cũng không ở nội thành.
Bóng đêm dễ làm người có cảm giác mỏi mệt, lắc lư trong xe hơi bế tắc Lộ Vô Khả hơi rã rời.
Kết quả đi qua một quốc lộ ở vùng ngoại thành, xe bỗng nhiên thình thịch hai lần, ngay sau đó là bác tài dậm mạnh phanh lại.
Theo quán tính, Lộ Vô Khả thiếu chút nữa đụng vào ghế phó lái.
Cô thấy bác tài xuống xe không rõ nguyên nhân đi quanh xe một vòng rồi lại lên xe, nhưng xe khởi động mãi vẫn không được.
Chiếc xe này ở quốc lộ vùng ngoại thành bị hỏng.
Bác tài gọi cho chỗ sửa xe, nói xin lỗi với Lộ Vô Khả chiếc xe này không thể chạy được nữa, phiền cô gọi chiếc khác.
Lộ Vô Khả mở cửa xuống xe, đứng ở ven đường.
Nhưng ở đây trước không có trấn sau không có cửa hàng nào, gọi nửa ngày cũng không gọi được chiếc xe nào.
Không lâu sau trên quốc lộ có hai đèn xe chiếu tới.
Đêm đen mông lung bị ánh đèn phá vỡ, tiếng động cơ từ xa tới gần, rất nhanh xe ầm ầm vượt qua.
Lộ Vô Khả đang nhìn điện thoại không chú ý.
Qua một lát bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt của bánh xe nghiền qua mặt đường xi măng.
Không phải tiếng hối hả, mà là tiếng lốp xe chậm rì nghiền qua mặt đường.
Lộ Vô Khả theo bản năng nâng đầu, liền thấy một chiếc xe đang lùi lại về hướng cô, cửa sổ ghế phụ hạ xuống.
Cô cũng nhìn chằm chằm nó.
Rất nhanh cửa sổ ghế phụ xuống hết, phía sau lộ ra một gương mặt Lộ Vô Khả khá quen.
Lúc đầu Tề Tư Minh không chắc người này có phải Lộ Vô Khả không, hiện tại bốn mắt nhìn nhau anh chắc chắn trăm phần trăm, giọng nói hơi kinh ngạc: “Lộ Vô Khả?”
Lộ Vô Khả cũng không ngờ là anh, nhưng cô không ngạc nhiên quá mức như Tề Tư Minh, gật đầu với anh xem như chào hỏi.
Tề Tư Minh thăm dò nhìn chiếc taxi báo hỏng ven đường: “Bị sao vậy? Xe hỏng rồi hả?”
Lộ Vô Khả ừ một tiếng: “Hỏng rồi.”
“Cậu đi chiếc này?”
Người ở ghế lái cướp lời: “Giám đốc anh hỏi có thấy vô nghĩa không? Cô ấy không bị xe này chở thì sao ở đây được?”
Tề Tư Minh đột ngột gõ xuống: “Cậu mẹ nó há mồm làm gì?”
Ngoài xe Lộ Vô Khả đột nhiên hỏi bọn họ một câu: “Các cậu đến đồn công an Đông Lâm à?”.
Tề Tư Minh đang bóp gáy Dương Sưởng giáo huấn sửng sốt, một là kinh hãi vì Lộ Vô Khả chủ động nói chuyện với anh ta, cô gái này không phải là người chủ động nói chuyện với người khác, thêm nữa sao cô biết bọn họ muốn đến đồn công an Đông Lâm.
Nhưng nghĩ lại anh ta liền biết, người đang ở đồn công an Đông Lâm là ai.
Là Ngật ca bọn họ đó.
Con mẹ nó còn kỳ lạ gì nữa.
Ngay cả chuyện mấy ngày hôm trước anh bảo anh ta hỏi địa chỉ A Thích cũng lập tức hết kỳ quái.
Nếu Thẩm Ngật Tây ở đây anh ta đã sớm chế nhạo rồi, nhưng Lộ Vô Khả anh ta không trêu đùa nổi.
Tề Tư Minh người này không có gì tốt, chỉ được điểm là không phá chuyện tốt của người khác, đặc biệt là chuyện tốt của anh em mình.
Vẻ mặt anh ta làm bộ không biết cô muốn đi xem ai: “Nha, trùng hợp vậy, cậu cũng đến đó à?”
Lộ Vô Khả theo bậc thang của anh ta: “Ừ.”
“Vậy nhanh lên,” Tề Tư Minh nương theo cửa sổ tay chỉ chỉ ghế sau, rất nhiệt tình, “Nhanh lên xe, bọn tôi tiện đường đưa cậu qua đó.”
Đến giờ điện thoại Lộ Vô Khả vẫn không gọi được xe, hỏi họ có phải đến đồn công an Đông Lâm chính là vì muốn đi nhờ xe, không khách khí nữa: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì, chỉ là chuyện mấy đồng tiền thôi.”
Lộ Vô Khả đi đến ghế sau kéo cửa xe ra.
Dương Sưởng lập tức kề tai nói nhỏ với Tề Tư Minh: “Mẹ ơi, giám đốc anh đi đâu mà quen được cô gái đoan chính như vậy? Có thể xin phương thức liên hệ giúp em được không?”
“Thằng nhóc này gan lớn quá nhỉ, có biết đây ai không?”
“Ai?” Dương Sưởng không hiểu ra sao, cậu ta chưa từng thấy nhân vật này.
Tề Tư Minh đập một cái lên ót cậu ta: “Đây là mã tử của huấn luyện viên cậu đấy, dám động vào một chút thì huấn luyện viên sẽ quật chết cậu luôn.”
“Fuck?” Dương Sưởng kinh ngạc, “Huấn luyện viên trâu già gặm cỏ non?”
“Gặm mẹ cậu ấy,” Tề Tư Minh cười, “Bề ngoài người ta trông hơi nhỏ thôi, cậu còn phải gọi người ta một tiếng chị đấy.”
“Dáng vẻ thanh thuần vậy, em phải gọi là chị?”
“Liên quan đến diện mạo cái rắm.”
Mới nói được mấy câu Lộ Vô Khả liền ngồi vào xe, bọn họ tự giác ngậm miệng.
“Đi đi đi,” Tề Tư Minh thúc giục cậu ta, “Đồn công an Đông Lâm.”
Lộ Vô Khả rất an tĩnh, dọc đường đi không khí trong thùng xe như dự kiến có hơi xấu hổ, có con gái ở, Tề Tư Minh cùng Dương Sưởng cũng vô pháp nói chuyện.
Đến đồn công an Đông Lâm không thấy thân ảnh Thẩm Ngật Tây đâu, Tề Tư Minh vào trong một chuyến rồi lại đi ra.
Dương Sưởng đi lên hỏi: “Thế nào?”
Tề Tư Minh dẫm bậc thang xuống dưới: “Không cho gặp người.”
Nhìn bọn họ không nóng nảy chút nào, rõ ràng không phải chuyện lớn gì, Tề Tư Minh lấy điện thoại gọi cho người ta, nói với Dương Sưởng nói: “Ngật ca cậu tốt xấu gì cũng là tự mình tới, nếu tới trễ chút nữa thì thành chạy án, hiện tại xã hội pháp chế bằng mọi giá đều bắt được.”
Nghe đến đây, Lộ Vô Khả quay đầu nhìn vào trong.
Tề Tư Minh không biết đang gọi cho ai, đơn giản hỏi vài câu rồi cúp điện thoại: “Đợi chút, chờ lát nữa phỏng chừng liền ra tới.”
Lúc này Lộ Vô Khả vẫn luôn an tĩnh không nói chuyện đột nhiên hỏi Tề Tư Minh: “Cậu gọi điện thoại cho Thẩm Ngật Tây à?”
Tề Tư Minh thình lình bị hỏi, không biết sao cô đột nhiên hỏi vậy, hòa thượng quá cao không sờ tới đầu*: “Hiện tại cậu ấy đang bận, gọi không được, mới nãy là gọi cho Quách Húc.”
* Nghĩa là không hiểu được tình huống.
Liền thấy Lộ Vô Khả nghe xong lời này gật đầu, rồi quay lại.
Cùng với gương mặt thanh thuần kia của cô, không hiểu sao Tề Tư Minh lại phẩm ra một ý tứ khác trên đó.
Nói sao nhỉ.
Như con nít được ăn kẹo vậy.
Thật là kỳ quái.
Đầu kia Dương Sưởng nói: “Anh em sao lại dính dáng tới đám cho vay nặng lãi thế, dựa vào cái đống gia tài bạc triệu của anh ấy, chọc ai cũng không thể nào chọc đám cho vay nặng lãi này được.”
Trước khi Tề Tư Minh thấy Lộ Vô Khả cũng không biết tại sao, hiện tại đã thấy người, lần này Thẩm Ngật Tây tới đồn công an anh ta không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân.
Anh vỗ vào ót Dương Sưởng: “Cậu câm miệng đi.”
Lại nhìn về phía Lộ Vô Khả: “Một lúc lâu nữa Ngật ca mới ra, trước qua quán bên cạnh ăn đồ nướng làm nóng người đã.”.
Lộ Vô Khả gật đầu.
Đối diện đồn công an có tiệm đồ nướng, có mấy bàn được kê ngoài trời.
Hai người Tề Tư Minh với Dương Sưởng gọi rất nhiều que nướng, còn có rượu nữa, định không lái xe về, chuẩn bị lúc về tìm người lái thay.
Trong chỉ có bàn của bọn họ, đồ nướng với rượu lạnh lên rất nhanh.
Rượu mới vừa lên hai tên này liền mỗi người mở một chai, chạm chai với nhau rồi rót vào miệng.
Dương Sưởng: “Sảng khoái.”
Tề Tư Minh ý thức được bên cạnh còn có Lộ Vô Khả, dò hỏi cô một câu: “Uống rượu không?”.
Anh ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ai biết Lộ Vô Khả nhìn mấy chai rượu trên bàn, gật đầu: “Uống.”
Cô trực tiếp duỗi tay cầm một chai lấy cái khui mở ra.
Ngồi cô đối diện Dương Sưởng vẫn chưa quen với cái gương mặt trong sáng đó được, nhìn dáng vẻ lưu loát của cô, ở dưới bàn dựng ngón cái với Tề Tư Minh, dùng khẩu hình: “Trâu bò.”
Tề Tư Minh cũng giơ ngón cái.
Không hổ là người con gái của Ngật ca bọn họ.
Ba người cứ vậy vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng vừa tán gẫu, Lộ Vô Khả vẫn chỉ uống từng ngụm rượu nhỏ như cũ, không ăn đồ nướng.
Rượu vào người, Tề Tư Minh cũng nói chuyện với Lộ Vô Khả nhiều hơn.
Đàn ông ấy, uống rượu nhiều không phải khoác lác thì là nhớ tới chuyện cũ.
Anh ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Lộ Vô Khả: “Lúc trước tôi nghe bạn cũ nói cậu tham gia buổi tụ họp bạn bè cũ?”
Nhìn Lộ Vô Khả rất thanh tỉnh: “Ừ.”
“Lúc trước bữa tụ hội này trúng lúc đoàn xe bọn tôi thi đấu, tôi còn bảo không đi, ai biết được lại tụ cùng một hội sở với đoàn xe bọn tôi, Ngật ca tự ép mình đi, mẹ nó không thèm nói một tiếng nào.”
Lộ Vô Khả nhìn anh ta, đôi mắt trong veo như nai con, rất nghiêm túc nghe.
Tề Tư Minh vạch gốc gác Thẩm Ngật Tây: “Hôm đó còn bảo tôi hỏi thăm địa chỉ của A Thích, làm tôi sợ đến mức tưởng cậu ta thích A Thích.”
Cái này Lộ Vô Khả biết, đầu ngón tay cô khảy khảy chai rượu lạnh lẽo.
Cô hơi nhớ Thẩm Ngật Tây.
Hai người này vạch không ít chuyện xưa của Thẩm Ngật Tây, cả chuyện có cô gái theo đuổi anh tới đoàn xe cũng nói ra luôn.
Không biết qua bao lâu, một đôi chân dài ngừng lại bên cạnh bàn bọn họ.
Một đạo lười biếng, thanh âm hơi khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến.
“Nói đủ chưa, hăng say quá nhỉ?” . Truyện Tiên Hiệp
Lộ Vô Khả nghe thấy thanh âm này, nâng đầu nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây đối diện tầm mắt cô, rất nhanh nhíu mi.
“Hai người ai cho cô ấy uống rượu?”.
Dứt lời ngón út đã bị bàn tay mềm mại nắm lấy.