“Muốn anh đút uống không?”
Trong ký ức, giọng nói trầm ấm của nam nhân dường như lại vang lên bên tai.
Khuôn mặt của Tả Đào chuyển sang màu đỏ.
Lúc ấy rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào, mà cuối cùng thật sự để Tống Thời Hàn đút sữa cho cậu uống.
Vương Thu vẫn còn đau lòng vì điều này: “Thật không công bằng, thực sự không công bằng, đội trưởng, anh còn đút sữa cho Quả Đào uống nữa?!”
Nghe hắn nói như vậy, Tống Thời Hàn đang khoanh hai tay nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cũng không thèm mở to đôi mắt: “Em ấy uống nhiều rượu, cầm không vừng.”
Tả Đào: “……”
Vương Thu: “Nhưng tôi cũng uống nhiều rượu mà!”
Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: “Nhưng rượu cầm trong tay rất vững.”
“……” Vương Thu giận mà không dám nói gì, trầm giọng nói: “Quên đi, anh chính là bất công.”
Tống Thời Hàn “Ừ” một tiếng: “Cậu nói đúng.”
Những người xung quanh không nhịn được nở nụ cười, chỉ có Cat là không nhịn được nhìn hai nhân vật chính trong video thêm vài lần.
Khương Minh vẫn còn nhắc mãi: “Fire đã làm đúng, Pink thực sự đã uống quá nhiều.” Hắn cũng nhìn màn hình và thở dài: “Xem này đầu em ấy đều gục xuống, trông như đã bị đào rỗng vậy. Cho nên, thứ như rượu vẫn không nên uống quá nhiều.”
Tả Đào: “……”
Có một loại khả năng, lúc ấy cậu chột dạ nên không dám ngẩng đầu?
“Vậy thì…” May mắn thay, Vương Thu cũng không so đo quá nhiều, hắn nhìn video mà phát sầu: “Mấy người đều không chia tiền cho tôi, số tiền này tôi tiêu đến oan uổng rồi?”
Tư Tranh nhắc bài cho hắn: “Hay cậu bán cho Ba Ba đi, hắn hay để ý hình tượng, cậu có thể chia AA với hắn.”
Vương Thu búng tay một cái, mở hộp thoại với Ngô Thủy Ba: “Cậu nói rất đúng.”
Mười phút sau, tiếng cười của Vương Thu vang vọng khắp phòng huấn luyện..
“Ha ha ha ha ha, tôi bán cho Ba Ba một ngàn, kiếm được 500!!!”
Cả nhóm không tiếp tục chủ đề này nhiều nữa, thu dọn một chút xong bắt đầu phát sóng trực tiếp bù giờ, buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Vào buổi chiều, Tả Đào lướt qua tin tức trong nhóm lớp thấy phần lớn tin tức đều là chuyện liên quan đến điễn nguyện vọng, sau khi cơm nước xong liền lên lầu.
Sau khi trở lại phòng huấn luyện, Tống Thời Hàn tạm thời tắt phát sóng trực tiếp, anh mới từ doanh trại huấn luyện để chiêu mộ người mới, liếc nhìn màn hình máy tính của Tả Đào: “Điền nguyện vọng?”
Tả Đào trả lời, ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.”
Những trường đại học được suy xét kỹ càng đều đã cùng thảo luân với Tô Nguyệt Yểu. Nguyện vọng 1 ghi danh trường đại học S trong cùng thành thị này, xét điểm xét tuyển của trường đại học S những năm qua, nếu không có gì khác, điểm của cậu hẳn là đủ để đậu. Về phần những trường đại học khác tuy xa hơn một chút, nhưng đều ở thành phố lân cận, lấy điểm số hiện tại của cậu, đều là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi xác nhận rằng không có sai sót gì, Tả Đào thở ra một hơi. Đến đây, những thời cấp 3 của cậu coi như hoàn toàn kết thúc.
Gió mùa hè thổi tung rèm sa, bên ngoài nắng chói chang, bóng cây loang lổ.
“Đội trưởng.”
Lúc này, mọi người vẫn đang ăn cơm ở tầng dưới, nhìn thấy xung quanh không có ai, Tả Đào đặt con chuột xuống, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để cứu vãn lại chút chút hình tượng.
Tống Thời Hàn nhìn cậu một cái: “Làm sao vậy?”
“Chuyện đêm qua, thực xin lỗi……” Tả Đào gãi tai, liếc nhìn Tống Thời Hàn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: “Tôi hôm qua em có uống nhiều rượu, không thể khống chế được bản thân, cảm ơn anh đã mua sữa chua cho em.”
Cậu luôn nhớ lời dạy của Ngô Thủy Ba tối qua.
Dừng một chút, cậu theo giọng nói nói thêm một câu: “Còn có chuyện lần trước, chính là…… chuyện ba ba.” Nghẹn ngào một hồi, nửa câu sau đẩy nhanh tốc độ nói, cậu tiếp tục: “Lần đó bởi vì đang tụ tập với bạn học, cho nên có uống một ít rượu.”
Vẫn là có chút khẩn trương, cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo, dùng động tác này để che đi sự mất tự nhiên giữa hai lông mày.
“Cho nên, em cũng không biết khi đó chính mình làm ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu hối hận.”
Hắn nói, động tác chậm rì rì mà đẩy viên kẹo bông gòn trong tay đến trước bàn Tống Thời Hàn, ý đồ lấy lòng: “Cho nên thật sự xin lỗi, em không có ý không tôn trọng anh.”
Tống Thời Hàn chỉ nhàn nhạt đáp lại, nhìn điện thoại, trong mắt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
“Như vậy sao?”
Tả Đào vội vàng gật đầu, lại không ngừng cố gắng: “Em bình thường không phải như vậy. Vừa rồi huấn luyện viên nói rất đúng, rượu chính là thuốc độc, về sau nếu có thể em nhất định sẽ không uống.”
Tống Thời Hàn dùng ngón tay gõ lên bàn, dường như đang xem video trên điện thoại di động, nhưng từ khóe mắt của anh ta, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên mặt Tả Đào.
Thấy phản ứng của anh, Tả Đào hắng giọng và ngập ngừng nói: “Đội trưởng ca ca?”
Giây tiếp theo, Tống Thời Hàn trượt ngón tay cái trên màn hình điện thoại. Đột nhiên, một đoạn video ngắn về kỳ thi tuyển sinh đại học hiện tại xuất hiện.
Ngôi trường có lịch sử trăm năm của Phong Thị được cây cối bao quanh, một cậu bé với mái tóc màu hồng, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, là người đầu tiên bước ra khỏi cổng trường, dưới ánh nắng loang lổ, vừa tràn ngập sức sống lại như bừng sáng.
“Tiếp theo, để tôi tiếp cận thí sinh đi ra đầu tiên để nghe ý kiến của em ấy về kỳ thi lần này.”
“Cái đó không thể ép buộc.”
Trong căn phòng yên tĩnh buổi chiều, giọng nói trong trẻo lanh lảnh của thiếu niên dần dần hòa cùng với âm thanh từ điện thoại.
Tả Đào: “……?”
“Chào bạn học, chúng tôi là phóng viên của Shark Channel, chúng tôi muốn…”
“Phiền toái anh cầm camera cắt đoạn này hộ ạ, em không muốn lên TV, cảm ơn.”
Vô số mảnh ký ức chen chúc ùa tới, chúng nhanh chóng ghép lại với nhau trong tâm trí cậu. Cho đến khi bộ não không còn chịu đựng được nữa, mọi thứ nổ tung với một tiếng nổ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Tả Đào như bị sét đánh —— chỉ trong vài giây ngắn ngủn, cậu đầu tiên là khiếp sợ, lại đến sợ hãi, cuối cùng biến thành một loại sa ngã giữa thấy chết không sờn và chết lặng.
Thời gian dường như đã ngừng lại.
Sau một lúc lâu, dường như có chút kinh ngạc khi nhìn thấy loại video này, Tống Thời Hàn lặng im hai giây, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Đào.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào đang chết lặng, khóe môi hơi nhếch lên, có một tia vui sướng khó có thể che giấu.
“Pink, lúc em thi đại học có uống rượu không?”