“Không phải,” Charlie quả quyết. “Ba mình đã bị giết.”
Benjamin không biết phải nói gì trước điều này. Cuộc sống của Charlie dạo này bỗng nhiên trở nên không chỉ rối rắm, mà còn nguy hiểm nữa. Đến đây thì chúng về tới nhà Charlie, và Benjamin quyết định tốt nhất nên để thằng bạn mình nghỉ ngơi. Vả lại, nó đã nghe tiếng con Hạt Đậu sủa inh ỏi. Nó hy vọng con chó không sủa suốt từ lúc nó đi tới giờ.
“Thôi để chuyện cái thùng mai hẵng tính,” Benjamin nói. “Mình sẽ đến vào giờ học nhạc của bồ.”
“Giờ học nhạc nào ?” Charlie coi bộ không hiểu.
“Fidelio Gunn ấy mà,” Benjamin ân cần nhắc.
“Ừm.” Gương mặt nhợt nhạt của Charlie đang dần hồng trở lại. “Được rồi. Hẹn mai gặp lại, Benjamin.”
Charlie khó nhọc lết lên những bậc cấp nhà số 9. Trong nhà im ắng. Mùi đồ ăn ngoại Maisie nấu phảng phất trong hành lang, nhưng thay vì khiến cho Charlie cảm thấy đói lại khiến bụng nó quặn lên.
Nó lên lầu và nằm vật ra giường. Chắc là mấy người sau khi bị mổ xong cũng cảm thấy như thế này đây, Charlie nghĩ, như thể họ không còn kết nối hoàn toàn với thế giới thực nữa.