Tri Nhạc không hiểu gì cả, bị người ghét bỏ có khi còn không nhìn ra. Bị người ta từ chối, bị người ta “sỉ nhục”, nhưng chỉ cần đối xử với cậu tốt một chút là cậu đã quên cái xấu của người ta, chỉ nhớ cái tốt đẹp của họ thôi. Tri Nhạc nói mình từng theo đuổi Thẩm Trình, Giang Thiện Nguyên không biết cậu đã theo đuổi thế nào, nhưng ông có thể tưởng tượng ra bộ dáng lấy lòng người khác của cậu.
Hiện tại Thẩm Trình có tâm tư thế nào với Tri Nhạc?
Trải qua hai ngày nay, ông có thể thấy hình như tình cảm của hai người không tệ, sự săn sóc Thẩm Trình dành cho Tri Nhạc không giống giả vờ, nhưng lúc đầu khi Thẩm Trình bị cưỡng ép cũng không thể nhìn ra tâm tư chân thật của hắn…
Giang Thiện Nguyên không có hy vọng xa vời rằng người ta sẽ một lòng một dạ với Tri Nhạc vân vân, nhưng nếu không phải thật lòng tiếp nhận thì sau này sẽ càng không ổn.
Giang Thiện Nguyên thực sự cảm kích Thẩm gia, dù là bệnh của ông hay sự chăm sóc họ dành cho Tri Nhạc. Ở một mức độ nào đó mà nói, Tri Nhạc trèo cao vào Thẩm gia, có lẽ bây giờ ông không nên có ý kiến gì nhưng việc nào ra việc đó, dù thế nào thì cũng không thể để Tri Nhạc chịu tổn thương hay chịu ủy khuất.
Đủ loại chuyện xảy ra, Giang Thiện Nguyên cảm thấy mình không thể trách Thẩm gia, không thể trách Thẩm Trình được, nhưng ông vẫn không kiềm lòng được. Đột nhiên phát hiện nhiều chuyện như vậy, ông không thể giữ vững lý trí và sự bình tĩnh tuyệt đối, ông không thể ở lại đối mặt với họ được.
Tri Nhạc là mạng của Giang Thiện Nguyên, nếu không phải vì cậu thì nhiều năm trước ông đã xuống suối vàng rồi. Nếu biết Tri Nhạc sẽ gặp phải những chuyện này thì hà cớ gì phải làm phẫu thuật, chật vật tìm đường sống chứ? Cứ chết quách đi cho xong.
“Tôi đưa Tri Nhạc về nhà, chuyện của Tri Nhạc và Thẩm Trình sau này hẵng nói.”
Cuối cùng Giang Thiện Nguyên nói vậy.
Tri Nhạc vẫn luôn dán mắt nhìn Giang Thiện Nguyên, cậu nghe đến đó thì như chợt hiểu ra điều gì, cậu bỗng trợn tròn hai mắt, ánh mắt nôn nóng, cậu kêu lên: “Ông, có ý gì ạ?”
Giang Thiện Nguyên không trả lời.
Thẩm Thái Viễn vội gọi: “Lão Giang, nói qua điện thoại không rõ được, trước hết ông cứ dừng lại đã, về đây rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”
“Một thời gian nữa rồi hẵng liên lạc.” Giang Thiện Nguyên thở hắt ra, nói đầy mệt mỏi.
“Tôi hiểu, ông cần có thời gian để bình tĩnh lại.” Thẩm Thái Viễn có chút trầm ngâm, nói: “Thẩm Trình đang lái xe đuổi theo hai người rồi. Có lẽ ông nên nhận điện thoại của nó, ít nhất hãy để nó nói mấy câu, cũng nói với Tri Nhạc mấy câu.”
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, vẻ mặt Tri Nhạc nôn nóng.
Giang Thiện Nguyên cúp điện thoại, vẫn ngồi im hồi lâu, tài xế ngồi phía trước nghe câu được câu không, lưỡng lự hỏi: “Hai người muốn xuống xe à?”
Giang Thiện Nguyên xua tay, nói không.
“Ông ơi, chúng ta về nhà ạ?” Tri Nhạc đợi hồi lâu, cuối cùng cũng có thể hỏi: “Không quay lại ạ?”
Giang Thiện Nguyên dừng một chút rồi gật đầu, “Ừ.”
Rõ ràng Tri Nhạc đang bối rối: “Vậy sẽ không gặp, anh trai nữa ạ?”
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, hỏi: “Con còn muốn gặp cậu ta nữa sao?”
Tri Nhạc a một tiếng, ý khẳng định.
“Vì sao lại muốn gặp cậu ta?” Giang Thiện Nguyên yêu thương Tri Nhạc nhưng không thể không tàn nhẫn nói: “Cậu ta có thích con đâu.”
“Thích!” Tri Nhạc nói: “Anh có, thích con.”
“Cậu ta nói thế với con ư?”
Tri Nhạc gật đầu thật mạnh, cậu nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: “Con cũng, thích anh nữa.”
“Thế hả?” Giang Thiện Nguyên bình tĩnh nói: “Con có biết rõ cái gì gọi là thích không?”
Chỉ cần đối xử với Tri Nhạc tốt một chút thì Tri Nhạc sẽ thích người đó, cái thích của cậu có nghĩ rất rộng, cũng rất nông, rất bình thường, đối với ai cũng vậy.
Tri Nhạc lại như hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thích. Không muốn phải tách ra.”
Nói tới đây cậu như chợt hiểu ra điều gì, có chút nóng nảy, cậu nói: “Không muốn, tách khỏi Thẩm Trình. Ông ơi, chúng ta trở về đi ạ.”
“Tối nay còn phải đợi, anh ấy về cùng nhau ăn cơm.” Tri Nhạc nghiêng người, nôn nóng nói với Giang Thiện Nguyên: “Chưa nói tạm biệt, là không đúng. Anh ấy sẽ giận đấy.”
Ánh mắt Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc trở nên phức tạp, suy nghĩ của ông càng thêm hỗn loạn.
“Tri Nhạc, ngồi tử tế, đừng quấy, chúng ta về đến nhà rồi nói sau.”
“Không, về!” Tri Nhạc lớn tiếng nói.
Giang Thiện Nguyên có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ Tri Nhạc luôn nghe lời, rất ít khi cáu giận, bây giờ lại bắt đầu giận dỗi quấy nhiễu.
Giang Thiện Nguyên trầm giọng nói: “Không được hồ nháo. Không phải lúc để con quấy nhiễu.”
Trong mắt Tri Nhạc lộ vẻ căm giận, cậu còn duỗi tay kéo cửa xe ra, may mà đã khóa từ trước rồi, dưới lúc cấp bách, Giang Thiện Nguyên giơ tay vỗ Tri Nhạc một cái: “Con làm gì đấy!”
Tài xế cũng hoảng sợ, vội khuyên giải: “Không sao không sao, có gì thì từ từ nói.”
Tri Nhạc ý thức được mình làm sai, dựa lên cửa sổ ngây người.
Điện thoại vẫn đang rung lên.
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, thở dài, bắt máy.
“Ông nội Giang, cháu là Thẩm Trình.” giọng Thẩm Trình truyền tới.
“Anh ơi!” Tri Nhạc nghe được tiếng Thẩm Trình thì vội hô lên.
Giang Thiện Nguyên thoáng nhìn Tri Nhạc, Tri Nhạc ngồi dịch qua, dán lại gần điện thoại hơn chút
“Ừ, anh đây.” Thẩm Trình nghe được tiếng Tri Nhạc, “Tri Nhạc…”
Giọng Thẩm Trình hơi khàn, có vẻ hắn đã ngồi hợp rất lâu, xen lẫn chút nặng nề và trầm mặc, hắn tạm dừng rồi nói: “Ông nội Giang, xin lỗi, cháu nói với Tri Nhạc mấy câu đã kẻo em ấy lo lắng.”
Giang Thiện Nguyên không nhiều lời, ông đưa điện thoại cho Tri Nhạc.
“Anh ơi.”
Tri Nhạc cầm điện thoại, gọi một tiếng, mắt bỗng rơm rớm.
Đến tận bây giờ vẫn không có ai giải thích với cậu đã xảy ra chuyện gì, một phút trước còn đang vui vẻ, đột nhiên Giang Thiện Nguyên lại trầm mặt dọn dẹp hành lý, chẳng nói chẳng rằng, ông cứ thế kéo cậu rời khỏi Thẩm ia. Vì sao? Đi đâu? Cậu có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng nhưng cậu lại không thể biết mọi chuyện từ đầu đến cuối được.
Nói đi là đi, đến chào tạm biệt cũng không, dọc đường Tri Nhạc cứ thấp thỏm, hoảng sợ, không biết nên làm sao, cứ đi theo một cách bị động, đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình thì cảm xúc chợt ùa tới, mũi hơi chua xót.
“Tri Nhạc, đừng khóc,” Thẩm Trình bình tĩnh, lời nói bị cảm xúc nào đó đè nặng, hắn nói: “Không sao hết, đừng sợ.”
“Không khóc,” Tri Nhạc hít hít, nói: “Em phải về nhà rồi, anh ơi, về sau, không thể gặp nhau nữa.”
“Sẽ gặp mà,” Thẩm Trình nói: “Giang Tri Nhạc, không được nói bậy.”
“Ông nội bảo thế.” Tri Nhạc nói, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Giang Thiện Nguyên vẫn ngồi cạnh nhìn Tri Nhạc, ông cũng nghe được đoạn đối thoại của họ.
“Ông nội dọa em thôi.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Trình có tác dụng an ủi, “Dù em và ông có về nhà thì chúng ta cũng có thể gặp nhau mà. Em quên rồi sao, có mấy giờ đường xe thôi, muốn gặp nhau lúc nào cũng được hết.”
Tri Nhạc mím môi, “Thật ạ?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa.” Thẩm Trình nói: “Bây giờ tới gặp em ngay đây.”
“Thật không ạ?!”
Thẩm Trình ừ một tiếng, nói: “Có lẽ không đuổi kịp hai ông cháu, tối sẽ đến nhà em ăn cơm, được không?”
Tri Nhạc cười rộ lên, nước mắt đã biến thành nụ cười xán lạn: “Được chứ! Nấu canh gà, hầm nấm, cho anh ăn.”
Thẩm Trình lại ừ một tiếng, sau đó để cậu chuyển điện thoại cho Giang Thiện Nguyên.
Tri Nhạc cười đưa điện thoại cho Giang Thiện Nguyên, cậu dựa lại gần ông, giận dỗi buồn bã đã biến mất gần như không còn.
“Ông nội Giang,” Thẩm Trình vẫn khiêm tốn: “Cháu xin lỗi, những chuyện đó không phải cố ý gạt ngài, dù ngài có tin hay không thì vốn cháu định tối nay sẽ nói với ngài…”
Sắc mặt Thẩm Trình lạnh lùng, ca ra vát bị hắn bực bội kéo ra, môi mím chặt, người vừa rồi còn bày mưu tính kế trong hội nghị, khống chế toàn cục giờ đã mất đi vẻ thong dong bình tĩnh, hắn cố gắng lái xe ổn định, sau khi ra khỏi nội thành thì đánh tay lái, đạp chân ga lao nhanh như bay về phía trước.
Cảnh vật ven đường lao qua vun vút.
“Không chăm sóc chu đáo cho Tri Nhạc là lỗi của cháu, ngài muốn đánh muốn mắng thì cũng tùy ngài.” Thẩm Trình đeo tai nghe bluetooth, mắt nhìn phía trước, hắn cố giữ cho giọng mình vững vàng, “Nhưng cháu thực sự nghiêm túc với Tri Nhạc.”
“Lúc trước cậu cũng không tự nguyện.” Giang Thiện Nguyên nói.
“Ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau này… Mấy tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, mong ngài cho phép cháu được gặp mặt nói rõ với ngài, để ngài tự mình xét xử.”
Giang Thiện Nguyên không nói gì.
“Cháu với Tri Nhạc là nghiêm túc, Tri Nhạc với cháu… Tri Nhạc cũng đang thử tiếp nhận cháu.”
“Tri Nhạc còn một quyển nhật ký nữa, không biết ngài đã xem chưa, có lẽ ngài có thể nhận ra tình cảm của em ấy thông qua nó.”
“Nếu bây giờ ngài không muốn về Thẩm gia thì mong ngài cho chép cháu được tới tận nơi —— cháu đang trên đường rồi, muộn chút nữa mới tới nơi được. Hẳn hôm nay Tri Nhạc đã sợ lắm, cháu cũng muốn gặp em ấy.”
Nghe giọng thì có vẻ Thẩm Trình vẫn khiêm tốn lễ phép, bình tĩnh thong dong như cũ, nhưng không khó để Giang Thiện Nguyên nhận ra sự nôn nóng cố gắng kìm xuống của hắn.
Ánh mắt Giang Thiện Nguyên phức tạp nhìn Tri Nhạc, lòng có dao động, phần tình cảm này không giống giả bộ lắm, nhất là Tri Nhạc, cậu sẽ không giả vờ, vừa nãy cậu nói chuyện cùng Thẩm Trình đã lộ vẻ tin tưởng, lưu luyến không muốn xa rời với hắn, Giang Thiện Nguyên đã giật mình. Tri Nhạc chưa từng như vậy với bất kỳ ai.
Còn Thẩm Trình, trước khi giải thích với ông thì lại muốn an ủi Tri Nhạc trước…
Có lẽ đúng là nên mặt đối mặt nói chuyện với nhau, hỏi cho rõ.
Giang Thiện Nguyên hơi trầm ngâm, ông đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng vang rất lớn, rầm một cái, chấn động màng tai…