” Con mẹ nó!” Cẩm Lý không nhịn được chửi thề, huy động dị năng hình thành sợi dễ dài cuốn chặn vào bụng mình, chính mình cũng tung người nhảy xuống. Cẩm Lý dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh độ dài của rễ cây, tận đến lúc có thể bắt được tay của Tư Ngung, dị năng đã gần như cạn kiệt.
Cẩm Lý thở không ra hơi, nắm chặt lấy tay Tư Ngung:” Ngươi bị ngốc à, đột nhiên nhảy vực làm cái gì?”
Đáp lại anh, chính là ánh mắt ngây ngốc của Tư Ngung.
Cẩm Lý thở không nổi nữa rồi, vùng bụng bị rễ cây quấn chặt, bởi vì phải chịu lực quá mạnh, thắt lại đau đớn, lục phủ ngũ tạng dường như bị bóp nát rồi.
” Ngươi mau…trở lên.”
Tư Ngung phải ứng lại, liền phát hiện Cẩm Lý không thích hợp, tay nắm chặt lấy bàn tay của Cẩm Lý, sử dụng dị năng.
Cẩm Lý chỉ cảm thấy toàn thân nhộn nhạo, chớp mắt một cái liền phát hiện mình đã trở về bên trên. Vùng bụng vừa bị bóp đau thặt, nhộn nhạo khó chịu, được Tư Ngung bế theo kiểu công chúa.
Anh hiện giờ đến thở còn khó khăn, làm gì còn sức mà mắng Tư Ngung, chỉ có thể âm thầm chửi trong lòng, mệt mỏi mà thiếp đi.
Tư Ngung nhìn người trong lòng, bất an chậm rãi rút đi. Người này, y không thể đánh mất nữa. Cảm giác khi không thể tìm thấy anh, kinh khủng đến không thể diễn tả.
Y điều chỉnh tư thế cho Cẩm Lý sao cho thoải mái nhất, lúc này mới chậm rãi đem Cẩm Lý trở về biệt thự.
Rừng phong lá đã chuyển vàng, ánh trời chiều đỏ au càng nhuộm lá phong thêm đỏ, chậm rãi mà rơi. Tư Ngung cứ như vậy, đem Cẩm Lý mệt mỏi mà trở về biệt thự.
—-
” Ngươi bị ngốc hả, đột nhiên nhảy xuống vực? Ngươi nghĩ mình là thần tiên, có thể ngự kiếm bay trên trời à?”
Cảm giác ngự kiếm bay xuống vực anh đây cũng trải qua rồi, không vui chút nào đâu!!!
” Ngươi muốn nói là muốn xuống tìm ta chứ gì? Ta đâu có ngốc như ngươi, đột nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm nhảy xuống vực làm gì?”
” Con mọe, ngươi mau nói đi… ngươi đừng tưởng ngoan ngoãn ngồi đó ta sẽ tha cho ngươi.”
Tức chết trẫm… nhỡ may trẫm đến muộn một bước, không kịp bắt lấy ngươi thì phải làm thế nào? Nhặt xác cho ngươi, hay lại bị kéo lại… đùa gì chứ!
Tư Ngung bộ dạng ngoan ngoãn, quỳ trước Cẩm Lý, cúi gắm mặt, cực kì ăn năn hối hận. Trong lòng lại có chút uất ức, y cũng không nghĩ anh sẽ thật sự nhảy xuống vực, chỉ là ngộ nhỡ anh bị người khác ép nhảy xuống vực thì sao? Anh chỉ là một nhân loại, rơi vực cao như vậy, làm sao có thể chịu đựng nổi.
” Ngươi đừng có chưng ra bộ mặt uất ức đó, ta nói sai ngươi chỗ nào?”
Tư Ngung ngoan ngoãn cúi gằm mặt.
” Xin… lỗi… Cẩm Lý.” Tư Ngung ngập ngừng, trong lòng bất an. Y không muốn người này chán ghét mình, không muốn người này bỏ mình lại.
Câu chữ mơ hồ, cực kì khó nghe, chỉ là Cẩm Lý, thật sự đã nghe ra, tâm tình kích động:” Ngươi vừa nói cái gì?”
——-
Hiu hiu, sắp tới phải đi chơi các thầy cô rồi… cập nhật chương sẽ muộn hơn ngày thường nha !