Cô gái đang trên sân mỉm cười, đuôi mắt cong lên nhìn Điếu Trạch Nghiễn, tay đập bóng dưới sân, chân lùi từ từ ra phía sau.
An Hạ đưa mắt nhìn cô gái ngồi phía đối diện, cô nàng vẻ mặt đắc ý nhìn cô, An Hạ đã hiểu tại sao cô nàng đó nhìn cô bằng ánh mắt không khách sáo như vậy.
Trên sân chỉ còn Điếu Trạch Nghiễn, một bạn nam và cô gái nữ thần kia, bạn nam cũng rất biết điều, cố ý đứng xa để cho Điếu Trạch Nghiễn đối đầu với cô gái kia. Không gian sôi động, tiếng cổ vũ nhiệt tình, Điếu Trạch Nghiễn và nữ thần chơi vô cùng nghiêm túc, dù đấu căng thẳng nụ cười ngọt ngào trên môi cô gái không hề tắt.
Thấy An Hạ dõi theo trận đấu không chớp mắt, Từ Tuấn Hạo cười cười, ghé tai cô nói nhỏ: “An Hạ, cẩn thận”
An Hạ né người, nhận ra hàm ý của Từ Tuấn Hạo, cô cười bất lực lắc đầu: “Rốt cuộc con trai các cậu nghĩ gì vậy?”
“Mình nhắc nhở cậu thôi, cô gái đó thích Trạch Nghiễn… Á!!!” Từ Tuấn Hạo đang say sưa nói, quả bóng rổ bay thẳng vào ngực anh khiến anh bật ngửa ra sau.
Không gian chìm trong yên lặng, An Hạ ngước mắt nhìn, Điếu Trạch Nghiễn mặt hầm hầm, tỏa ra sát khí nhìn cô và Từ Tuấn Hạo. An Hạ cắn nhẹ môi, cứng nhắc xoay mặt đi chổ khác.
Bỗng có loáng thoáng tiếng trêu chọc: “Chị dâu, Điếu thiếu ghen rồi”
Sau khi ngồi dậy, Từ Tuấn Hạo xoa ngực, nhăn nhó cáu gắt: “Tên khốn, có ai giành đâu mà ra tay nặng vậy hả?!”
Không có tiếng trả lời, không khí náo nhiệt trở lại, An Hạ nhìn ra Điếu Trạch Nghiễn tiếp tục chơi bóng, cùng lúc đó cô vô tình chạm mắt với nữ thần kia, vẻ mặt cô ấy buồn thấy rõ.
Quả bóng tung lên trời, hai cánh tay đồng thời đưa lên chạm vào, cô gái sượt chân ngã thẳng vào người Điếu Trạch Nghiễn, hai tay đặt ở hai vai anh. Trong chớp mắt, Điếu Trạch Nghiễn lách người sang một bên, khiến cô gái thiếu chút nữa ngã sấp mặt dưới đất.
Tiếng hét ầm ĩ, còn có tiếng càu nhàu trách Điếu Trạch Nghiễn không biết thương hoa tiếc ngọc. Đáp lại, Điếu Trạch Nghiễn có chút giận dữ, nói lớn tiếng: “** kiếp, ông đây là hoa đã có chủ, tụi mày thích thì tự lên mà đỡ”
Quanh tai An Hạ là tiếng trêu không dứt, nghe Điếu Trạch Nghiễn nói, cô không thể tự chủ mà cong nhẹ môi. Tuy An Hạ rất nhanh trở về trạng thái thông thường nhưng không qua mắt được Điếu Trạch Nghiễn, anh mỉm cười, đáy mắt hiện lên sự ngọt ngào khó tả.
Dừng cuộc chơi, Điếu Trạch Nghiễn rời sân đến chen ngồi giữa An Hạ và Từ Tuấn Hạo, anh thong thả gác một chân lên chân cô, đưa mắt nhìn ra sân đấu xem màn tiếp theo.
Ngoài việc ngồi im lặng cam chịu sức nặng từ chân Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ không còn cách nào khác, cô nhìn theo nữ thần kia cũng rời sân, vẻ mặt không còn vui vẻ như lúc ban đầu. Nói về độ phũ phái nữ của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ từng chứng kiến khá nhiều, ngay cả mẹ anh cũng không tha, nói chi đến những cô gái không thân.
“An…” Từ Tuấn Hạo vừa mở miệng, đụng gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Điếu Trạch Nghiễn, anh đành im lặng vội giả vờ không biết gì.
Điếu Trạch Nghiễn quay qua nhìn An Hạ, giơ tay nắm lấy tay cô giấu vào người anh rồi ung dung xem bóng.
An Hạ không còn lời nào để diễn tả nỗi khổ tâm của mình, chưa gì cô đã bị Điếu Trạch Nghiễn quản đến không được thoải mái nói chuyện với Từ Tuấn Hạo, nhưng ít ra thì cô cũng có vị trí trong lòng Điếu Trạch Nghiễn nên anh mới để ý cô từng chuyện nhỏ nhặt.