“Nữ vương bệ hạ, người bị thương nhiều quá, căn bản không thể kịp thời chữa trị, làm thế nào đây?”
“Cứu những người bị thương nặng trước…”
“Nhưng… lương thực trong thành đã sắp hết rồi”.
An Na dừng chân lại, nhìn đống hỗn độn xung quanh, nàng ta biết tất cả đều sắp kết thúc rồi, số mệnh của mình chỉ đành đến đây, còn tiếp tục đánh nữa chẳng qua cũng chỉ khiến nhiều người chết hơn mà thôi.
“Triệu tập tất cả tướng lĩnh trong thành, mở hội nghị khẩn cấp”.
Nói xong câu này, An Na nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, An Na dùng tay gạt đi rồi mỉm cười…
Hóa ra ta cũng biết khóc, bản thân đã từng là một nữ nhân cao ngạo như vậy, không ngờ lại có ngày hôm nay, có lẽ ta thật sự nên chịu trách nhiệm cho tất cả việc này…
Trong thành chủ La Sát.
An Na nhìn tướng lĩnh các quân rồi chậm rãi lên tiếng.
“Chư vị, trước mắt đại quân Khoa Nhĩ Mạn áp sát, còn chúng ta lại cạn kiệt đạn lương, tin rằng không cần ta nói thì các vị cũng biết chúng ta đã không thể chống cự được bao lâu nữa”.
“Vậy liều mạng với chúng đi…”
“Đúng, nữ vương bệ hạ, chúng ta liều mạng với chúng đi…”
An Na mỉm cười lắc đầu.
“Hai ngày nay ta vẫn luôn nhớ lại những chuyện đã qua, nếu như ban đầu chúng ta không hợp tác với Hồ Lang, không chọc vào Bắc Lương thì có lẽ… có lẽ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Mọi quyết định ban đầu đều là do ta làm cho nên ta nên chịu trách nhiệm cho kết quả ngày hôm nay”.
“Nữ vương bệ hạ, việc này sao có thể trách người được, tất cả những gì người làm đều là vì tương lai của tộc La Sát ta, chỉ có điều sự việc không như mong muốn, nhưng ít nhất chúng ta đã cố hết sức rồi”.