“Truyền tống được không quá một ngàn người. Như vậy đi. Tâm nhi, Bình nhi, hai người dẫn chín trăm chín mươi tám đệ tử rút lui. Nhất định phải chọn kỹ tư chất của đám này, một ngày kia Bái Hiên Các có thể Đông Sơn tái khởi là phải nhờ bọn họ”
“Vậy đại tỷ cùng Vân nhi tỷ tỷ thì sao?” Lưu Tâm thất sắc.
“Ta cùng Vân nhi đã thương lượng qua, hai ta sẽ lưu ở chỗ này cùng đệ tử chống lại đám cổ ma.” Lục Doanh Nhi bình tĩnh nói.
“Cái gì, Đại tỷ cùng Vân nhi tỷ tỷ lưu ở chỗ này? Chẳng phải chỉ còn đường chết sao, không được, chúng ta không sinh cùng năm nhưng nguyện chết cùng một ngày. Ta cùng Tâm nhi tỷ tỷ cũng muốn ở lại.” Diệp Bình Nhi cương quyết nói.
“Đúng vậy, nếu tất cả không đi thì chúng ta cũng ở lại” Lưu Tâm cũng nhẹ gật đầu.
“Nói bậy” Không ngờ Lục Doanh Nhi nghe thì quát một tiếng, chân mày liễu khẽ dựng, băng lãnh lên tiếng:
“Hai người thật sự là hồ đồ, đây còn là lúc để nông nổi sao? Đừng nói hai người, cho dù cả trăm tu tiên giả Nguyên Anh kỳ ở lại thì cũng chỉ một con chết mà thôi.”
“Vậy xin đại tỷ cùng đi với chúng ta” Diệp Bình Nhi khẩn khoản.
“Ta là đại các chủ Bái Hiên Các, tất cả mọi người đều nhìn vào, nếu ta cũng đi rồi thì lấy ai chèo chống đại cục. Hay là để bổn các binh bại như núi đổ, tùy ý cho cổ ma đồ sát” Lục Doanh Nhi nói đến đây thì thở dài: “Lần này cổ ma vây công tam đại thế lực Nhân tộc còn lại. Mục đích ngoài nhổ cái đinh trong mắt chỉ còn đả kích sĩ khí nhân tộc Thiên Vân thập nhị châu, ta đi lần này chẳng phải để cho đối phương được như nguyện sao”
Hai nữ tử nghe xong thì im lặng không nói. Lời này của đại tỷ rất hữu lý. Nếu cả bốn vị Các chủ Bái Hiên Các cùng lâm trận bỏ chạy thì sau còn truyền thừa đạo thống cái gì nữa.
“Được rồi, hai vị muội muội không cần thương tâm, kỳ thật ngã xuống tại đây cũng không đáng sợ như vậy” Vũ Vân Nhi vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Ta cùng đại tỷ sớm thương lượng”
“Nhưng… “
“Được rồi, hai người đừng nói thêm nữa” Lục Doanh Nhi nói đến đây, trên mặt lộ tia thương cảm: “Dù sao ta cùng Vân nhi muội muội đều đã hơn chín trăm tuổi, kiếp này chúng ta không thể đột phá Ly Hợp. Hôm nay dù không chết trận ở chỗ này, sống thêm một trăm năm cũng có ý nghĩa gì chứ?
Tư chất của ta không xuất chúng, có thành tựu thế này đã là thỏa mãn. Chết cũng không có gì ân hận, chỉ tiếc nuối duy nhất một điều là không thể gặp lại thiếu gia”
Lục Doanh Nhi nói đến đây, ba nàng đều cúi đầu xuống.
“Nếu như thiếu gia ở chỗ này, sự tình sẽ không bất lợi như vậy” Diệp Bình Nhi sâu kín nói.
“Tứ muội lại nói nhảm rồi, đúng là sư bá thần thông quảng đại song lần này ma kiếp giáng xuống khắp cả Thiên Vân thập nhị châu. Cho dù người ở chỗ này thì đơn thân sao ngăn nổi cơn sóng dữ. Chỉ là trước khi chết, ta quả thực cũng muốn gặp lại sư bá một lần”
Chúng nữ nhắc tới Lâm Hiên thì trường diện thoáng trở nên yên tĩnh cùng ấm áp.
Qua chừng một tuần trà, Lưu Tâm mới lần nữa phá vỡ trầm mặc:”Đại tỷ, Tâm nhi. Ta thừa nhận ngươi nói không sai nhưng sao không để ta cùng lưu lại, ta cũng không có cơ hội tiến giai Ly Hợp, trong mấy tỷ muội chúng ta thì chỉ có Bình nhi muội muội trẻ tuổi nhất mà tư chất cũng tốt nhất”
“Nha đầu ngốc, cho rằng rời khỏi rồi sẽ sống tốt sao! Hiện Thiên Vân thập nhị châu nơi nơi đều là cổ ma. Hai chúng ta ngã xuống tại đây rồi không nói, hai ngươi cần nghĩ cách làm sao bảo trụ hương hỏa Bái Hiên Các, trọng trách nặng như vậy há nhẫn tâm để một mình Bình nhi muội muội gánh vác sao?”
“Ta ..” Lời lẽ đã cạn, rốt cục trong mắt Lưu Tâm ngấn lệ. Diệp Bình Nhi cũng thầm nức nở. Nỗi niềm sinh ly tử biệt luôn làm người ta đau đớn đến xé lòng.
Oanh!
Đúng lúc này một tiếng bạo liệt cực lớn truyền vào tai, cho dù có cấm chế bảo hộ mà toàn bộ đại địa đều rung rẩy. Chúng nữ không khỏi thất sắc.
“Chẳng lẽ cổ ma công vào đây?” Diệp Bình Nhi vừa dứt lời liền lắc đầu, trong đầu chợt hiện linh quang: “Không ổn, chẳng lẽ có cổ ma giả mạo tu tiên giả tiềm nhập”
Nghe lời này thì vẻ mặt chúng nữ trở nên khó coi. Lục Doanh Nhi đứng lên:”Chúng ta mau đi xem một chút.”
Mấy nàng cùng thi triển thần thông, những thân thể mềm mại được linh quang đủ mọi màu sắc bao phủ, bay ra ngoài Linh Lung Bảo Tháp.
Long phu nhân cũng vội bay theo.
Mới ra bảo tháp liền thấy bên trái hỏa quang trùng thiên, ma khí ngăm đen chớp lóe liên tục.
Sắc mặt Long phu nhân ào ào đại biến, thanh âm mang vẻ sợ hãi: “Không ổn, các vị các chủ, chính là địa phương có Truyền Tống Trận.”
“Cái gì?” Lục Doanh Nhi biến sắc cùng bi phẫn, toàn thân nổi thanh quang nhằm nơi đó bay vút đi. Ba nữ tử cũng theo sát đằng sau tỷ tỷ.
Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai. Truyền Tống Trận là nơi trọng yếu, đương nhiên có trọng binh thủ hộ. Đáng tiếc đám huyễn ma thật giảo hoạt, đã giả dạng sớm tiềm nhập vào trong, thậm chí một số còn được trọng dụng trở thành thủ hộ Truyền Tống Trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Các huyễn ma còn lại thì ngoại hợp, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Lúc này đánh cho chúng tu sĩ Bái Hiên Các trở tay không kịp.
Rất nhanh đám người Lục Doanh Nhi đã đến nơi này.
“Tham kiến các vị các chủ.” Các tu tiên giả ngoài sơn cốc thất sắc vội khom người thi lễ. giờ khắc này Lục Doanh Nhi nào còn tâm tư quản những chuyện này, vội mở miệng: “Hiện tại Truyền Tống Trận thế nào?”
“Thuộc … Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm.” Gã đầu lĩnh ấp úng nói.
“Phế vật!”
Lục Doanh Nhi quát một tiếng giận dữ, toàn thân nổi thanh quang bay vào tiểu sơn cốc. Song phương trong này đang đánh rối tinh rối mù. Ánh mắt Lục Doanh Nhi đảo qua thì khóe mắt muốn rách đi. Không ngờ điều nàng lo lắng nhất đã thành sự thật. Truyền Tống Trận xuất hiện một chỗ hỏng thật lớn.
“Đáng giận!” Ánh mắt Lục Doanh Nhi biến thành màu đỏ như máu, hy vọng truyền thừa Bái Hiên Các đã trở nên xa vời.
“Đám cổ ma đáng chết!” Chỉ thấy một thanh tiên kiếm đỏ như lửa bay vút ra, không có hồng quang lập lòe mà quanh thân kiếm còn bùng cháy lên một tầng hỏa diễm.
“Đi!”
Lục Doanh Nhi điểm ra một chỉ thì tầng hỏa diễm co rút, huyễn hóa thành một con phượng hoàng, hai cánh vừa mở liền bay về một cổ ma có tu vị cao nhất là Nguyên Anh trung kỳ. Đám cổ ma này vốn am hiểu ẩn nặc cùng huyễn thuật, chiến đấu không phải sở trường của chúng.
Đại tu sĩ giận dữ ra tay, cổ ma nọ không dám khinh thường. Hắn liền vươn tay hung hăng đấm một quyền vào ngực. Ma khí bạo tỏa rồi xoay tròn tụ hợp trước người, một tấm thuẫn bài hình bầu dục hiển hiện.
Chẳng qua phượng hoàng đã trở nên điên cuồng, giương cánh ngẩng đầu hung hăng đụng vào.
Oanh!
Tiếng bạo liệt rền vang, hồng quang cùng hắc khí đan xen. Sau đó tiếng rít như vải gấm bị xé rách vang lên, bên trong còn kèm theo tiếng kêu thảm kinh thiên động địa của cổ ma nọ.
Chỉ một kích mà một cổ ma Nguyên Anh trung kỳ đã bị diệt sát! Xưa đâu bằng nay, thực lực của Lục Doanh Nhi tựa hồ đã vượt qua đại tu sĩ bình thường.
Thủ lĩnh vừa chết, những huyễn ma khác trở nên vô cùng hoảng sợ. Tam vị các chủ cùng Long phu nhân cũng đã động thủ. Rất nhanh đám cổ ma lẻn vào đều bị diệt sát sạch sẽ.
Thắng lợi dễ dàng nhưng trên mặt Lục Doanh Nhi không chút mừng rỡ, nhìn Truyền Tống Trận thì thở dài ảo não.
Lưu Tâm cùng Diệp Bình Nhi liếc nhau, thần sắc có điểm phức tạp. Các nàng hy vọng có thể cùng tỷ tỷ đồng sanh cộng tử. Hiện tại Truyền Tống Trận đã bị hủy, dù muốn rời khỏi nơi này cũng không được.
“Đại tỷ, bây giờ chúng ta nên ứng phó ra sao?” Vũ Vân Nhi chậm rãi liên tiếng.
“Ta cũng không biết” Lục Doanh Nhi thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Bất luận kẻ nào gặp đả kích nặng như vậy, không nản lòng thoái chí mới là lạ.
“Các chủ thứ tội, Các chủ thứ tội, đều là lão thân nhất thời chủ quan để cho cổ ma lẫn vào. Là lỗi của ta, thỉnh các chủ trừng phạt.”
Long phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống, tất cả công tác về Truyền Tống Trận đều là do mụ phụ trách, kể cả bảo hộ an bài. Hiện nó đã bị đám cổ ma hủy đi. Nhìn bộ dáng đại các chủ thất vọng đến như thế, sẽ xử trí mụ sao đây?
Có điều trầm mặc một hồi, Lục Doanh Nhi lại thở dài: “Long phu nhân, mời đứng lên.”
Quyển 7: Chu du tam giới
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 639: Ma khí trùng thiên nơi Linh Lung Cốc
Chương 639: Ma khí trùng thiên nơi Linh Lung Cốc
- Tháng 10 17, 2023
- 11:59 chiều