– Ta nghĩ gia gia sẽ thất bại.
Lạc Li hờ hững đáp lời.
– Vậy ta chống mắt chờ xem. Đi được chưa?
Lạc Thiên Thần lơ đãng nói.
Lạc Li dõi mắt nhìn lại bóng hình quen thuộc ở xa, cảm xúc không kềm được khiến đôi mắt hoe đỏ, khẽ mím môi. Nhưng rồi nàng dứt khoát gật đầu, giật cương cưỡi Thôn Lôi Hạc vỗ cánh bay đi hướng vào vòng xoáy không gian.
Mục Trần nhìn thấy Lạc Li sắp rời khỏi, đột nhiên hét lớn:
– Lạc Li, chờ ta! Chờ ta trở thành cường giả cái thế, ta sẽ tìm nàng, đánh chết toàn bộ những tên khốn nạn dám ức hiếp nàng!
Thanh âm được linh lực hùng hồn bọc lấy, phát ra như sấm vang vọng khu vực, làm cho đệ tử Bắc Thương linh viện kinh ngạc há mồm.
– Tiểu tử này…
Bắc Minh Long Côn và Thái Thương viện trưởng cũng tròn mắt ngạc nhiên, rồi cười lên thích thú, ánh mắt đầy tán thưởng.
Lạc Li đang bay đi cũng khựng lại, mỉm cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại càng thêm đỏ, nàng che miệng ngăn tiếng nấc sắp bật ra, không quay đầu lại, chỉ gật đầu thật mạnh rồi vọt vào vòng xoáy, biến mất.
Phía sau nàng, cánh quân cưỡi Lôi Hạc lập tức theo sát hộ tống.
Lạc Thiên Thần đi sau cùng, đưa ánh mắt cổ quái thoáng nhìn lại Mục Trần, gương mặt uy nghi hơi mỉm cười khó phát hiện, nhưng lại phát ra tiếng hừ hậm hực. Lão hướng đến vái chào Bắc Minh Long Côn và Thái Thương viện trưởng, rồi tiến vào vòng xoáy không gian.
“Xoẹt xoẹt.”
Vòng xoáy chuyển động nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng tiêu tán, không trung trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Cánh quân đội kia rời khỏi, áp lực theo đó cũng biến mất, đám học viên thở phào nhẹ nhõm.
Mục Trần vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt ngó sững đến vị trí lốc xoáy không gian khi trước, không hề chớp mắt.
Đám đông thành viên Lạc Thần hội xung quanh cũng biết ý tản đi, không ai quấy rầy hắn. Diệp Khinh Linh cũng chỉ thở dài.
Mục Trần đứng bất động cả nửa canh giờ, cuối cùng ngồi xuống tảng đá, ngả người nằm thẳng cẳng, hai tay giang ra, mắt nhắm lại.
Linh Khê lặng lẽ xuất hiện, liếc mắt nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.
Cửu U Minh Tước cũng hạ xuống, hóa thành bóng dáng yểu điệu bước tới, nhìn thấy bộ dáng thất tình của hắn, cau mày:
– Không phải từ hôm nay sẽ bắt đầu suy sụp đó chứ? Thật đáng thất vọng.
– Nếu ngươi chỉ biết hắn như vậy, thì xem ra cái quan hệ huyết mạch tương liên của hai kẻ các ngươi chẳng có ích lợi gì.
Linh Khê liếc nhìn Cửu U, buông lời châm chọc.
– Hử?
Cửu U cau mày, nghiêng đầu nhìn lại cô gái áo trắng kia. Đại mỹ nhân lạnh lùng thanh khiết khiến nàng nở một nụ cười lạnh lẽo nguy hiểm;
– Xem ra ngươi có ý kiến với vấn đề huyết mạch tương liên của ta nhỉ?
– Nếu đủ năng lực, ta nhất định sẽ gỡ bỏ nó. Ta không muốn vì cái thứ vô dụng đó mà làm liên lụy Mục Trần.
Linh Khê nói.
– Cởi bỏ huyết mạch tương liên? Ngươi đánh giá mình cao đấy nhỉ.
Cửu U chu môi cong miệng.
– Muốn ta thử không?
Linh Khê lạnh lùng đốp chát.
– Vậy thử xem!
Hai nàng trừng mắt đối thị, chẳng ai nhường ai. Lần đầu tiên gặp nhau, chẳng hiểu sao không khí lại đầy thuốc súng.
– Đủ rồi!
Thình lình một tiếng quát vang lên, Mục Trần bật dậy, thần thái uy nghiêm nhìn hai nàng.
Nhưng có điều cái uy nghiêm của hắn trước mặt hai nàng chẳng đáng vứt đi.
– Tiểu tử kia, uy phong thật há?
Cửu U cất bước từ tốn tiến đến Mục Trần, nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm, bài tay nắm chặt nghe rôm rốp.
Linh Khê hờ hững liếc nhìn hắn, đầu ngón tay thon thả lóe sáng hào quang.
– Bớ…. thôi các ngươi cứ tiếp tục.
Mục Trần luống cuống gượng cười một tiếng. Bất cứ ai trong hai người đều dễ dàng nghiền nát hắn.
Cả hai thấy hắn hèn mọn như vậy, chỉ hừ một tiếng, nhưng rồi cũng thu tay lại, chỉ tỏ ra không ưa đối phương.
– Không có chuyện gì chứ?
Cửu U hỏi.
– Ta đâu có kém cỏi đến vậy.
Mục Trần cười cười, gương mặt vui vẻ lại nhìn lên vị trí lốc xoáy không gian khi trước.
– Ta rất mong chờ cái ngày bước chân đến Lạc thần tộc, vì ngày đó ta sẽ dốc toàn lực để cố gắng. Không ai ngăn được ta!
Cửu U và Linh Khê lúc này mới tỏ ra hài lòng một chút.
Mục Trần duỗi thân, xem ra thời gian ở lại Bắc Thương linh viện không còn nhiều nữa, dù vậy trước khi rời khỏi hắn sẽ chân chính đột phá.
Chỉ khi đạt được Chí Tôn cảnh, hắn mới có tư cách tốt nghiệp Bắc Thương linh viện!