Nó đi một đường xuống đi, chui vào vạt áo, đụng vào da thịt của cô.
Thân thể của cô rất ấm áp, mà tay cậu ta thật lạnh.
Cô lạnh mà toàn thân run lên.
Cô bỗng nhiên giật mình, cảm thấy trên người mình bị ai đè nặng, hơi thở của người đàn ông truyền vào trong mũi, cô ý thức được đây không phải Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngả ngớn như vậy.
Cô ra sức mở mắt, thì thấy gương mặt tham lam của Cố Tử Vị, cô sợ đến trắng bệch cả mặt, đẩy cậu ta ra.
Cố Tử Vị bị dục vọng cuốn lấy, không kiềm chế được.
Trên đầu chữ sắc có cây đao, dục vọng tới, còn e ngại cái gì?
Cậu ta rất nhanh đã vứt Cố Gia Huy sau ót, bắt đầu gây rối.
Sau khi cậu ta bị Hứa Minh Tâm đẩy ra ngoài, đáy lòng cũng nổi cơn tức.
Cái con quỷ nhỏ này lại còn dám phản kháng, nếu không phải cậu ta xuất hiện đúng lúc, thì cô đã bị mẹ cậu ta đánh chết tươi rồi.
Cậu ta cũng coi như là cứu cô một mạng, cô lấy thân báo đáp chẳng lẽ không phải là điều đương nhiên sao?
Cố Tử Vị chợt mạnh bạo, lao đến lần nữa.
Hứa Minh Tâm liều mạng giãy dụa nhưng không thể đẩy cậu ta ra.
Vừa rồi Cố Tử Vị vội vàng không kịp chuẩn bị, hiện tại đã kịp chuẩn bị, nên Hứa Minh Tâm làm sao địch nổi sức của cậu ta. Cố Tử Vị bắt đầu mạnh bạo, xé rách quần áo của cô, đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
“Cố Tử Vị, con ở bên trong làm cái gì đấy?”
Cố Tử Vị đột nhiên bị người khác cắt đứt, cậu ta chửi bới một tiếng, sau đó bất đắc dĩ mở cửa.
La Thanh Nhã chứng kiến con trai quần áo xốc xếch, sắc mặt ửng hồng, trong nháy mắt chị ta hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.