“Là số điện thoại bàn sao?” Cô thư ký nhỏ nói.
Tô Nhan cân nhắc một chút, liền trực tiếp bắt máy.
“Chị Thanh, ở đây có một vị khách muốn gặp chủ tịch của chúng ta.” Giọng nói của cô gái ở quây lễ tân vang lên.
“Là ai?” Tô Nhan hỏi.
“Chủ tịch?” Cô gái ở quầy lễ tân có chút kinh ngạc, nhưng liền hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Anh ta nói anh ta tên là Smith.”
“Smith??”
Trái tim của Tô Nhan đột nhiên co rút lại, còn cho rằng mình đã nghe nhằm rồi.
Là anh Smith sao?
Không thể nào?
Anh ta làm sao có thể đến đây?
Hơi thở của Tô Nhan càng ngày càng gấp gáp, bộ não cũng nóng hừng hực, nhưng vẫn cẩn thận dè dặt hỏi: “Cô hỏi một chút, anh Smith này … có phải tên là Smith William không?”
“Vâng.” Nhân viên lễ tân dời điện thoại ra, sau đó hỏi bằng tiếng Anh một câu, sau đó nói: “Chủ tịch Tô, anh ta nói anh ta tên là Smith William, vừa mới từ Thượng Hải đến, anh ta nói là đã từng gặp mặt cô trước đây. “
“Thực sự là anh ta sao?”
Tô Nhan dường như hét lên, vội vàng nói: “Mau, mau mời anh ấy lên … không, bảo anh ấy chờ ở đó, tôi lập tức xuống đón tiếp anh ta ngay!”
“Vâng… Được rồi, chủ tịch Tô.” Nhân viên quầy lễ tân sửng sốt.
Tô Nhan cúp điện thoại, lập tức kéo thư ký vội vàng chạy tới cổng công ty.
Lúc này, Smith đang đang hết sức lo sợ chờ đợi.
Tô Nhan không biết rằng, lúc này Smith đang cực kỳ sợ hãi và do dự.
Đặc biệt là sau khi rời khỏi địa điểm triển lãm …
Lâm Dương sau khi băng bó xong thì đi đến học viện Huyền Y Phái.
Chuyện của Kỳ Dược Phường bên này vẫn chưa xử lý xong, cho nên anh không có quá nhiều thời gian đi loanh quanh.
“Sư phụ, thầy cuối cùng cũng đến rồi!”
Tần Bách Tùng nhìn thấy Lâm Dương trở lại học viện, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức chào hỏi.
“Phía Kỳ Dược Phường có hồi đáp chưa?” Lâm Dương lập tức hỏi.