“Vù.”
Bắc Thương linh viện, một luồng sáng bắn lên cao, Thái Thương viện trưởng hiện thân, thần sắc nghiêm trang nhìn Lạc Thiên Thần, còn chưa kịp mở miệng, một tiếng cười quen thuộc đã vang trong thiên địa.
– Ha ha, ít khi có khách, không ngờ Lạc thần tộc lại đến thăm viếng Bắc Thương linh viện ta, không cung nghênh từ xa, thật là thất lễ.
Bên cạnh Thái Thương viện trưởng từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh lưng còng già khú, còn ai khác ngoài Bắc Minh Long Côn.
Nhiều đệ tử nhìn thấy Bắc Minh Long Côn xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ở Bắc Thương linh viện, vị đại nhân này mới chân chính là Định Hải Thần Châm (thiết bản của Tôn Ngộ Không ấy).
Lạc Thiên Thần nhìn lại Bắc Minh Long Côn, một vẻ kinh ngạc hiện ra, có lẽ giật mình vì thực lực của người mới đến.
Địa Chí Tôn.
– Vị này có lẽ là Bắc Minh các hạ của Bắc Thương linh viện? Lão phu Lạc Thiên Thần, đột nhiên ghé thăm, mong rằng chớ trách.
Lạc Thiên Thần khách sáo mỉm cười.
– Thì ra là tộc trưởng Lạc thần tộc, cửu ngưỡng đại danh.
Bắc Minh Long Côn cười nói vái chào, ra vẻ rất hiền lành khiêm nhường, chẳng còn cái dáng bất cần đời mà đầy trịnh trọng. Hiện tại tuy cũng đã là Địa Chí Tôn, nhưng lão biết trước mặt Lạc Thiên Thần, lão có chênh lệch không nhỏ. Người ta đã nhiều năm là Địa Chí Tôn, còn lão chỉ mới chập chững bước vào thời gian gần đây.
Khi Lạc Thiên Thần tiếng tăm vang dội, khi đó còn chưa có bao nhiêu người biết đến lão.
– Lạc tộc trưởng, không biết lần này tới Bắc Thương linh viện là có chuyện gì?
Thái Thương viện trưởng nhìn thấy Bắc Minh Long Côn xuất hiện, trong lòng cũng an tâm, khách khí lên tiếng hỏi.
– Tới đón cháu gái về nhà, ta nghĩ hai vị hẳn không ngăn cản chứ?
Lạc Thiên Thần cười nói.
Thái Thương viện trưởng và Bắc Minh Long Côn liếc nhìn nhau, rồi đổi hướng nhìn xuống tổng bộ Lạc Thần hội. Cả Bắc Thương linh viện này, có quan hệ với Lạc thần tộc ngoài cô gái kia còn ai, chỉ có điều họ không ngờ rằng Lạc Li lại là cháu ruột Lạc Thiên Thần, nói cách khác chính là nữ hoàng kế nhiệm Lạc thần tộc.
– Đệ tử ra vào Bắc Thương linh viện tự do, chỉ cần không trái viện quy, đi hay ở do chính mình quyết định, chúng ta không can thiệp.
Bắc Minh Long Côn cười nói.
– Vậy đa tạ hai vị.
Lạc Thiên Thần gật đầu, chân hơi bước tới, thân hình đã biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, hai gã nam tử ngay phía sau lão cũng hoàn toàn mất tăm tích.
Tổng bộ Lạc Thần hội, trên không.
Không gian dập dờn bồng bềnh, ba người hiện ra, đối diện Lạc Li và Mục Trần.
– Li con, theo ta về nhà đi.
Lạc Thiên Thần yêu chiều nhìn cô cháu gái càng lúc càng xuất chúng của mình, gương mặt uy nghiêm đầy vui vẻ, vươn tay mỉm cười ngoắc ngoắc gọi Lạc Li.
Lạc Li nhìn lão, hơi mím môi, quay sang nhìn Mục Trần, gian nan gật đầu chào từ biệt.
Nàng bước tới, thong thả mà nặng nề, ánh mắt ảm đạm làm kẻ khác tan nát cõi lòng.
Mục Trần nhìn bóng lưng nàng, tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khó tránh khỏi chua xót đầu mũi, bàn tay trong áo nắm lại. Nếu hiện tại hắn đủ mạnh, thế thì không có ai dám kéo nàng ra khỏi tay hắn.
Vẫn còn quá yếu a.
Mục Trần hít sâu một hơi, lúc này hắn đang cực kỳ mong mỏi sức mạnh cường đại hơn, cảnh tượng này hắn không muốn trải qua một lần nữa.
Lạc Li chợt dừng bước, rồi xoay ngoắt lại, nhào vào lòng Mục Trần, hai tay choàng ra ôm lấy hắn, cắn môi đến ứa máu.
Mục Trần cũng thổn thức ôm lấy cô gái trong lòng.
Cảnh tượng này khiến cho vô số thành viên Lạc Thần hội đau lòng chua xót.
Lạc Thiên Thần chỉ yên lặng quan sát, hai gã nam tử phía sau thì hơi trợn mắt một chút, rồi nheo mắt lại.
Mục Trần chậm rãi buông tay, cúi xuống khẽ nói vào tai Lạc Li:
– Lần tới, ta sẽ không cho bất cứ ai dẫn nàng đi khỏi ta. Bất cứ kẻ nào!
Lời nói nhẹ nhàng mà kiên định, mang đầy vẻ chân thật đáng tin.
Đôi mắt Lạc Li lại ngấn nước, nàng biết vì mục đích này, hắn sẽ tiếp tục trả giá khiến nàng đau đớn mỗi lần nghĩ tới. Nhưng lúc này, nàng không nói gì, chỉ gật đầu.
Nàng lui bước, rồi dứt khoát xoay đi, đến cạnh Lạc Thiên Thần, nhưng không nắm lấy bàn tay già nua kia, có vẻ nhưng trong lòng hơi oán trách.
– Thiếu tộc trưởng!
Hai gã nam tử phía sau Lạc Thiên Thần cung kính khom lưng, nắm đấm đặt vào trái tim trên ngực:
– Kỵ sĩ đang đợi ngài trở về.
Họ phất tay, một con Thôn Lôi Hạc hình dáng tao nhã đập cánh bay đến, Lạc Li nhẹ lắc mình đứng lên trên thân nó.
Lạc Li sắp rời đi, Lạc Thiên Thần lại nhìn Mục Trần, không biết đang giận hay đang vui.
Mục Trần cũng ngẩng lên, bình tĩnh chăm chú đối thị với lão nhân là ánh sáng cuối cùng chống đỡ Lạc thần tộc.
Vô úy vô cụ. (chẳng hề sợ sệt)